Ông Xã 18 Tuổi

Chương 9



 

Tôi mắng anh ấy: "Lúc em tìm anh để lấy thông tin liên lạc, anh vui muốn c.h.ế.t đúng không?"

"Hẳn là vui muốn chết." Anh ấy đáp, "Nhưng anh từ chối em nhỉ?"

"..."

Tôi hít sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Sao anh chắc chắn rằng mình sẽ từ chối?"

"Nếu dễ dàng có được, em sẽ không trân trọng." Anh ấy nói.

Tôi không nhịn được cãi lại: "Em đâu có!"

Anh ấy cười: "Em còn nhớ bạn trai cũ hồi cấp ba không? Em theo đuổi hắn một ngày... Hay đúng hơn là em chỉ nói thích hắn, hôm sau hắn đã đồng ý yêu em."

Dừng một chút, anh ấy nói tiếp: "Hai người yêu nhau được một tuần, em chủ động chia tay. Lý do là em chán rồi."

"..."

Đây là câu  chuyện cũ vô cùng xa xôi đối với tôi.

Tôi không nhịn được nói: "Đã qua lâu như vậy rồi, anh còn nhắc làm gì?"

"Nhưng với anh, chuyện đó mới xảy ra gần đây thôi."

Anh ấy nói: "Chuyện đó để lại ấn tượng quá sâu sắc trong anh, nên anh tự nhủ, nếu có ngày em thích anh, anh nhất định phải kéo dài thời gian, kéo dài thật lâu, lâu đến mức cả đời này em cũng không quên được anh."

"..."

Tôi bất đắc dĩ nói: "Giờ anh hài lòng rồi chứ?"

Anh ấy hài lòng hôn lên khóe miệng tôi: "Xem ra anh làm khá tốt."

Tôi hừ hai tiếng.

Thấy anh ấy ngồi dậy bắt đầu cởi bỏ đuôi giả phía sau, tôi không nhịn được đá anh ấy một cái: "Dù sao chuyện cũng đã nói rõ rồi, nói tiếp đi."

"Nói gì?"

"Chuyện anh thích em ấy."

Mặt Lương Ngôn Tích đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Có gì phải nói đâu."

"Em muốn biết mà."

Anh ấy vẫn im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi hít hít mũi, thổ lộ tâm sự: "Thật ra em cũng chưa dám nói với anh, mấy năm kết hôn này, em luôn rất tự ti."

"Em? Tự ti?"

"Đúng vậy." Tôi thản nhiên nói, "Vì tình cảm này, em đã hy sinh rất nhiều!"

Tôi ôm anh ấy, cố ý nói: "Anh không biết em rất sợ anh không cần em. Anh đẹp trai như vậy, người thích anh nhiều vô kể, em thực sự rất thiếu cảm giác an toàn... Anh chưa bao giờ nói thích em."

Lương Ngôn Tích bình tĩnh kéo khoảng cách giữa hai người ra: "Hôm qua em còn nói với anh, sau khi cưới anh đều nói 'anh yêu em' mỗi ngày."

"..."

Chết tiệt, ngay cả Lương Ngôn Tích 18 tuổi cũng không dễ lừa.

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy.

Anh ấy cũng nhìn chằm chằm tôi, sau một lúc lâu bất đắc dĩ nói: "Nhưng thật sự không có gì phải nói cả. Người thích em nhiều như vậy, thêm anh vào có gì lạ đâu?"

Không có gì lạ.

Nhưng anh ấy là chồng tôi, người tôi theo đuổi một năm rưỡi cơ mà!

Anh ấy dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: "Nếu lúc trước anh dễ dàng bị em cưa đổ, thì anh chỉ là người qua đường của em thôi."

"..."

Tôi bực bội hừ một tiếng, không nói gì.

Lương Ngôn Tích cởi bỏ đuôi giả và mặc lại quần áo chỉnh tề.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Hai người không ai nói gì, không khí ngột ngạt.

Lương Ngôn Tích nhẹ giọng hứa hẹn: "Về sau anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng."

Tôi bất mãn: "Nói như anh không phải anh ấy vậy."

"Trước đây anh chưa chuẩn bị tâm lý, luôn cảm thấy như mình đang chiếm chỗ của người khác." Anh ấy nói, "Nhưng giờ anh nghĩ kỹ lại, anh chính là anh ấy, về sau anh sẽ đối xử tốt với em."

Về chuyện Lương Ngôn Tích 18 tuổi xuyên không đến đây, mấy ngày nay tôi cũng chưa nghĩ lại.

Nhưng chuyện đã nói đến nước này, tôi cũng không nhịn được hỏi: "Vậy anh có hối hận không?"

"Hả?"

"Nếu xuyên không quay về, thì tương đương với anh thiếu mất mười năm."