Chỉ trong một đêm trở thành mục tiêu bị công kích của giang hồ.
Tin tức truyền đến quá nhanh, chớp mắt đã bay khắp nơi, nói không có người ở trong tối quạt gió thêm củi thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Đổi một người như vậy đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, dù không nổi trận lôi đình cũng phải thẹn quá hóa giận nhưng Vọng Ngưng Thanh nhận được tin tức lại không hề nhướng mày, bữa sáng thậm chí còn uống thêm một chén sữa đậu nành. Những lời hãm hại của thế nhân đối với nàng không nặng hơn chút bụi bặm dưới lòng bàn chân là bao, nàng cảm thấy khí vận chi tử không làm sai, dù sao nàng đã bày ra nhược điểm rõ ràng như vậy trước mắt hắn, cứ như vậy mà còn không biết lợi dụng, thì cái đầu óc không thông minh lắm của khí vận chi tử có lẽ cần người khác giúp hắn gõ một gõ (gõ đầu cho thông minh ra).
…
“… Ta không phải! Ta không có! Thật sự không phải ta làm!”
Yến Phất Y cảm thấy mình oan muốn chết.
Hắn sáng sớm tỉnh dậy còn chưa kịp dịch dung (thay đổi dung mạo), vừa mở mắt đã thấy Cao Hành Viễn cầm thanh kiếm còn dính máu, mặt không biểu cảm đứng ở mép giường. Sợ đến mức hắn thiếu chút nữa không về thẳng nhà — cái nhà dưới suối vàng (chết) ấy. Hắn không biết mình đã chọc giận vị đại gia này ở đâu nhưng dù sao cứ hô to xin tha mạng trước đã. Chờ đến khi hắn vừa lăn vừa bò rời giường, mới biết Cao Hành Viễn quả thật là đến hưng sư vấn tội (tìm đến để quở trách, hỏi tội) nhưng máu trên kiếm của hắn không phải là của ai khác, chẳng qua vị đại gia này trên đường đi đến nghe thấy mấy tên côn đồ ăn nói không mấy sạch sẽ, không vui nên liền cắt cổ bọn chúng.
Dù sao ỷ thế h**p người (dựa vào quyền thế mà bắt nạt người khác) có thể chém tay, làm xằng làm bậy có thể băm chân nhưng loại người miệng toàn lời bậy bạ không đứng đắn này, Cao Hành Viễn chỉ biết lựa chọn làm hắn vĩnh viễn câm miệng, xong hết mọi chuyện.
Tốt lắm, Yến Phất Y nghĩ thầm, xem ra danh tiếng của Viễn Sơn Hầu vừa chính vừa tà sau này tất nhiên càng thêm xôn xao.
“Nhưng mà thật sự không phải ta làm!” Yến Phất Y cảm thấy Cao Hành Viễn quả thực thấy sắc quên nghĩa đến tột cùng, lại còn giúp “tri kỷ” ức h**p hắn: “Ngươi biết mà, ta lấy danh tiếng của cha ta không chỉ để đối phó thừa tướng, mà còn để dụ ra cô nhi Tô gia đó. Ta muốn kiểm chứng một vài chuyện, nàng, nàng lại là… Ta sao có thể làm loại chuyện vẽ rắn thêm chân (thêm thắt những điều không cần thiết) này chứ?”
Cao Hành Viễn nghe vậy, chỉ cười lạnh: “Không cần tra xét, ta có thể nói cho ngươi biết cô nhi Tô gia là ai.”
“Ai?”
“Tiểu cô nãi nãi của ngươi.”
Yến Phất Y trố mắt một khoảnh khắc, nụ cười lấy lòng trên mặt cũng dần dần biến mất.
“Giả vờ không biết, thật là ngu xuẩn.” Cao Hành Viễn cay độc mà nói.
“… Ta chỉ là muốn lừa mình dối người (tự lừa dối bản thân) một chút.”
Thần sắc Yến Phất Y rất là uể oải nhưng ngoài uể oải, còn có một vài cảm xúc cực kỳ phức tạp và không thể miêu tả quay tròn xoay chuyểntrong ánh mắt, phảng phất giây tiếp theo liền muốn ngưng tụ thành nước mắt chảy xuống: “Ta nên nói tạo hóa trêu người (số phận trêu đùa con người), hay là nên nói ông trời độc ác, để người hiền uổng phí tài năng?”
Hắn thật sự đã bị thứ gọi là số mệnh này chơi đùa đến mức không biết giận nữa rồi.
“Tùy tiện ngươi nghĩ thế nào, đều tốt.” Trong giọng nói lạnh băng của Cao Hành Viễn lộ ra sự tức giận không thể che giấu: “Nhưng trên đời này không ai có thể tự tiện phán xét đúng sai của nàng, ta sẽ không dung túng (chiều chuộng) bọn họ dùng ngôn ngữ dơ bẩn làm ô trọc vạt áo nàng. Ngươi muốn giết nàng, cứ đường đường chính chính mà mời nàng so kiếm, nàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt — nhưng nếu các ngươi dùng âm mưu quỷ kế để hại nàng thì ta tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, hiểu chưa?”
Yến Phất Y cúi đầu, hắn biết Cao Hành Viễn là người nghiêm túc, người cao khiết, trong mắt Viễn Sơn Hầu không chấp nhận được nửa hạt cát nhưng lại luôn mang theo một chút kiên trì bướng bỉnh.
Hắn và Vân Xuất Tụ giống nhau, đều là tâm không ở trần tục, cô xa cao tuyệt vân thượng nhân (tâm hồn không vướng bận thế tục, cô độc và siêu phàm như người trên mây).
“Là Bái Nguyệt Đàn truyền tin tức, ngươi hiểu đây là có ý gì chứ?” Cao Hành Viễn không cho hắn làm rùa đen rút đầu (người trốn tránh), nói thẳng vào trọng tâm.
“Ta biết, ta biết.” Yến Phất Y lau mặt, thần sắc có chút chật vật mà đứng dậy, hắn biết hôm nay không cần dịch dung thành bộ dạng Yến Xuyên, có lẽ về sau đều không cần: “Đi thôi, nên đi nói rõ chân tướng cho mọi người.”
…
Khi mèo nhỏ nhận thấy điều không ổn thì đã muộn.
Trong ký ức của nó, một cánh sen rụng ra từ cuốn mệnh thư này chẳng qua là một tiểu thiên thế giới không mấy nổi bật trong ba ngàn cõi phù thế. Cục diện không lớn, đời Vân Xuất Tụ cũng rất giản đơn, theo lý mà nói thì không nên dẫm vào vết xe đổ của Dung Hoa công chúa. Nhưng mọi sự trái ý, trời chẳng chiều lòng người, cho dù Hàm Quang Tiên Quân có gặp phải chuyện gì đi nữa, có lẽ cũng không nên lấy làm lạ.
Đường đường là kiếm tiên áo trắng lại bị thừa tướng dùng một chén thuốc mê đánh gục, sau đó bị nhét vào xe ngựa do đội hỏa súng hộ tống, suốt đêm đưa ra ngoài thành.
Mèo nhỏ vẻ mặt ngây ngốc ngồi xổm trên nóc xe ngựa, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Phải biết rằng, ở nơi đầu sóng ngọn gió này mà đưa người ra thành là vô cùng khó khăn, bởi vì sớm ba ngày trước, đã có người dùng máu vạch một đường ngoài phủ Thừa tướng, nói rằng ai bước ra một bước sẽ đầu rơi xuống đất. Giang hồ và triều đình lần đầu tiên bùng phát mâu thuẫn kịch liệt đến vậy, ngay cả thị nữ và gã sai vặt thường xuyên ra ngoài mua sắm cũng bị liên lụy, nếu không phải Vọng Ngưng Thanh che chở, người trong phủ Thừa tướng có lẽ đã đạn tận lương tuyệt (hết sạch đạn dược lương thực, ý nói đến bước đường cùng).
Đội hỏa súng, Vọng Ngưng Thanh — đây là hai át chủ bài bảo mệnh của Kỳ Lâm Triệt nhưng lúc này hắn lại không chút do dự vứt bỏ át chủ bài.
“Tôn thượng! Ngài mau tỉnh lại!” Mèo nhỏ cắn Vọng Ngưng Thanh một cái, đôi mắt ướt dầm dề gần như muốn ứa nước mắt: “Ngài mau trở về, trở về bảo hộ Kỳ Lâm Triệt, rồi, sau đó —”
— Sau đó, vào khắc cuối cùng khi khép mắt, nàng thấy vị thừa tướng tai tiếng lẫy lừng ấy chết ngay trước mặt mình.
Mèo nhỏ dùng đệm thịt mềm mại trên chân đẩy mặt Vọng Ngưng Thanh, dốc hết sức bình sinh. Nó lo lắng như ruồi không đầu, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, cuối cùng cũng sáng tỏ vì sao tình sầu của người kia lại phức tạp và hay thay đổi đến thế.
“Hắn yêu Tôn Thượng…”
Thì ra là thế, thì ra là thế… Nhưng vì sao lại như vậy? Trong mệnh thư, Kỳ Lâm Triệt có thể vì đại nghĩa quốc gia mà lợi dụng Vân Xuất Tụ đến chết, vì sao đổi thành Tôn Thượng, hắn lại không đành lòng?
Mèo nhỏ không thể hiểu rõ.
…
“Ta không cách nào đặt nàng cùng quốc gia lên bàn cân, bởi vì thiên hạ không chỉ thuộc về một mình ta. Nàng là người thanh cao, thoát tục như vậy, không nên cùng thiên hạ nặng nề kia đánh đồng. Cũng không ai có thể đặt nàng cùng thế tục lên bàn cân.” Kỳ Lâm Triệt khép lại thư từ, ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, “Nhưng cân nhắc một chút nàng cùng ta, vẫn là… dễ như trở bàn tay đi?”
Một thanh mũi kiếm sáng như tuyết vắt ngang cổ hắn.
“Đi thôi.” Kỳ Lâm Triệt không chút bận tâm, hắn đứng dậy phủi bụi trên vạt áo, dáng người vẫn có vẻ bình tĩnh, tuấn nhã tự phụ: “Cứ mơ mơ màng màng mà giết bản quan thế này, các người cũng chẳng có cách nào ăn nói với Thiên tử đúng không? Nhưng mà, các người cũng chỉ có thể càn rỡ nốt lần này thôi.”
Người cầm kiếm giận cực, bàn tay kìm nén cơn tức giận không tự giác mà run rẩy, mũi kiếm rạch trên cổ Kỳ Lâm Triệt một vệt máu mảnh.
“Rất tức giận ư?” Kỳ Lâm Triệt cười nhạt: “Tuy ở cuối cùng bị sói con phản kích một đòn nhưng tâm nguyện của bản quan đã đạt thành.”