Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 106



Nàng là nữ nhi của Hứa Vân Chi, điều này bản thân đã đảo ngược lập trường ban đầu của nàng là “báo thù cho Tô gia”, đồng thời cũng làm cho tội lỗi nàng giết hại Tuệ Trì, Tưởng Húc, Yến Hồi ba người trở nên mơ hồ. Tuy chuyện cũ đã qua nhưng việc năm đó nói trắng ra cũng là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (vì mỹ nhân mà nổi giận), những người này ít nhiều đều có tình yêu mến đối với Tô Vân Nương, Hứa Vân Chi, anh hùng vì mỹ nhân mà chết, trên giang hồ là chuyện lãng mạn biết bao? Dù là người thân, cũng không tiện ra tay với con cái của người mà họ ngưỡng mộ, bởi vì ai cũng không biết những người đã chết trong lòng có hận hay không.

Thấy Vọng Ngưng Thanh trầm mặc, thần sắc lạnh lùng của Yến Phất Y tức khắc mềm nhũn, lại lộ ra khí phách thiếu niên trong trẻo thoải mái ngày xưa: “Vân tiểu thư, không có điều thiện nào lớn hơn việc biết lỗi mà sửa chữa.”

Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Câm mồm, các ngươi nói đủ rồi chưa? Tự lo “tha thứ” hành vi phạm tội của ta ở đây, các ngươi cảm thấy rất thú vị sao? Ta đúng hay sai là chuyện các ngươi có thể tùy ý phán xét hả?”

Lòng Yến Phất Y căng thẳng, cho rằng nàng chui rúc vào sừng trâu liền nhịn không được lớn tiếng nói: “Vân tiểu thư! Ân oán chồng chất bao giờ mới dứt?”

“Ân oán chồng chất bao giờ mới dứt, ta không biết.” Vọng Ngưng Thanh rút kiếm ra khỏi vỏ: “Nhưng ta biết nếu không báo thù thì tuyệt đối không được. Ta nói rồi, Kỳ Lâm Triệt không có sai với bá tánh Nam Chu quốc, không có sai với mũ quan trên đỉnh đầu hắn. Ta cũng vậy, ta không có sai với kiếm của mình, không có sai với thiên hạ này. Nhưng chính các ngươi, ta đã giết người, các ngươi lại tự ý “tha thứ” hung thủ, các ngươi mới sai với những người đã chết. Lập trường bất đồng, ân oán chồng chất, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mình có làm thất vọng lòng mình không?”

Giọng Vọng Ngưng Thanh cũng không bén nhọn, lời nói thậm chí có thể nói là bình thản nhưng từng câu từng chữ chui vào tai người khác, chỉ khiến người ta như bị sét đánh, xấu hổ và giận dữ tột độ.

Sự thương tiếc, thương hại trong mắt mọi người đều theo lời nói của nàng dần dần tan biến, nhạt nhòa. Họ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bất kể kiếm tiên Vân Xuất Tụ có quá khứ đau khổ như thế nào, nàng vẫn là một cường giả hoàn toàn xứng đáng, có kiếm tâm kiên cố không thể phá vỡ mà tất cả mọi người khó có thể với tới. Cường giả không cần kẻ yếu tha thứ, càng không cần kẻ yếu thương hại.

Giang hồ này, không có đúng sai, chỉ có ân oán. Bất kể thắng thua, đều chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.

Bàn tay nắm chặt của Yến Phất Y chậm rãi buông ra, hắn hiểu rõ ý ngầm của đối phương, khoảnh khắc suy nghĩ thấu đáo, Yến Phất Y nhịn không được trút ra nỗi buồn bực trong lòng, ngay cả sự giận dữ ẩn chứa do Nguyệt Thời Tế gây ra cũng tan biến như mây khói, thay vào đó là một ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt trong lồng ngực, thiêu đến khắp người nóng bỏng.

Hắn nhịn không được rút kiếm ra khỏi vỏ, hai ngón tay lướt qua thanh kiếm sáng như tuyết, trong mắt dường như có ánh sáng tuyết lấp lánh: “Ngươi vốn có thể thuận nước đẩy thuyền để tránh một thân tanh tao.”

“Kẻ giết người sẽ bị người khác giết lại, ngay cả giác ngộ đó cũng không có, ta căn bản sẽ không ra tay.”

Yến Phất Y thở dài một hơi, chỉ cảm thấy khí phách ngút trời: “Như vậy, ngươi cũng coi như thẳng thắn, ta tôn trọng ngươi.”

“?” Vọng Ngưng Thanh trầm mặc một lúc lâu, uyển chuyển nói: “Ngươi có bệnh?”

Vọng Ngưng Thanh và Yến Phất Y giao chiến, Yến Phất Y kính trọng nàng dám làm dám chịu, ra tay không chút nương tay, trong lòng Vọng Ngưng Thanh cũng kìm nén lửa giận, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào chỗ hiểm. Tuy nhiên, nay đã khác xưa, Yến Phất Y được vận may phù hộ, đang ở thời kỳ đỉnh cao. Lúc này, phản diện suy bại, đại thế đã mất, những khí thế tan rã và số phận đó đều thổi quét về phía Yến Phất Y. Người khác không nhìn thấy, Vọng Ngưng Thanh và mèo nhỏ lại nhìn rõ, nàng đâu phải đang so kiếm với Yến Phất Y? Nàng rõ ràng đang đối kháng với Thiên Đạo, với vận mệnh của chính mình.

Khí thế hùng vĩ cuồn cuộn hội tụ tại đây, cuối cùng kết lại thành hai luồng xoáy lớn, ngay khoảnh khắc đao kiếm của Vọng Ngưng Thanh và Yến Phất Y chạm vào nhau, chúng hung mãnh mà va chạm dữ dội.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Vọng Ngưng Thanh lúc này mới hiểu rõ vì sao mèo nhỏ lại dành cho Yến Phất Y lời khen ngợi cao như vậy. Tuy nói kiếm đạo không có phân biệt cao thấp nhưng cùng là kiếm pháp lấy ý nghĩa “Nguyệt” (trăng) làm chủ đạo, kiếm của Vọng Ngưng Thanh tràn ngập sự cô tuyệt kiên quyết tiến tới không lùi bước, kiếm của Yến Xuyên khắc sâu sự từ bi cứu độ thiên hạ nhưng kiếm của Yến Phất Y, lại khắc đầy sự lạnh lẽo của thế gian, buồn vui ly hợp.

Hắn có rất nhiều sư trưởng, từ một kẻ vô dụng đến nay đã học hỏi tinh hoa của nhiều người; hắn đã gặp rất nhiều người, vừa có duyên phận vừa có nghiệp chướng; hắn đã trải qua niềm vui tột cùng trong đời, đã trải qua những tháng ngày tăm tối nhất trong đời. Đó là những thăng trầm cuộc đời của hắn. Vì vậy, kiếm của hắn cũng vậy, kiếm của Vọng Ngưng Thanh là chính nàng, kiếm của Yến Phất Y lại là vạn ngàn khách qua đường xuất hiện trong cuộc đời hắn. Do đó, kiếm thế của hắn biến hóa khôn lường, không theo quy luật nào, một giây trước còn gió nhẹ nắng ấm, giây sau đã mưa dầm gió rét.

Giống như bức tranh cuộc đời của họ.

Vọng Ngưng Thanh trong lòng biết, tình trạng trước mắt gọi là “dựa thế” (nương theo thế lực), nàng đang mượn vận thế của Kỳ Lâm Triệt, vận thế của Nam Chu quốc để lấy ra một đường sinh cơ từ Thiên Đạo. Khí vận chi tử đại diện cho Thiên Đạo, còn nàng đại diện cho người vấn đạo đi ngược lại ý trời. Người vấn đạo cả đời đều tìm kiếm luân hồi Thiên Đạo, bốn mùa luân chuyển, thuận ý trời mà làm chẳng qua là để tìm kiếm một chút cơ duyên dưới đại thế, lấy đó vượt qua xiềng xích của bản thân. Người vấn đạo nghiên cứu lý lẽ thuận ý trời, làm lại là việc đi ngược lại ý trời, mà hiện tại, cơ hội phá vỡ cảnh giới đó đã ở trong tầm tay!

Trong khoảnh khắc bị dòng chảy vận thế của Thiên Đạo bao trùm, nàng đã bắt lấy một góc đá ngầm cố định giữa sông.

Vọng Ngưng Thanh đâm ra một kiếm vô cùng huy hoàng.

Ánh kiếm sáng như tuyết gần như xuyên thủng trời đất, như nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống vào mùa thu, như ánh rạng đông đến từ phía đông khi bình minh vừa hé.

Ánh sáng đó chói mắt đến mức, Yến Phất Y trừng lớn đôi mắt nhưng vẫn bị ánh sáng đó làm cay mắt đến ch** n**c mắt, trong tầm nhìn mơ hồ ngay cả thân ảnh người cầm kiếm cũng không thể bắt giữ được.

Xong rồi. Yến Phất Y nghĩ thầm, kiếm tiên không hổ là kiếm tiên, mạng ta tiêu rồi, rốt cuộc người và tiên đâu chỉ là cách biệt một trời?

Mắt thấy Yến Phất Y sắp bỏ mạng dưới kiếm của Vọng Ngưng Thanh, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Yến Phất Y thế nhưng cứng nhắc di chuyển. Hắn giơ mũi kiếm trong tay, thế nhưng vô tình bày ra tư thế giống nhau như đúc với Vọng Ngưng Thanh, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, mở rộng cửa không phòng bị, cứ như vậy tiến thẳng không lùi, đâm ra ánh kiếm rực rỡ khắp vũ trụ.

Vọng Ngưng Thanh nhìn thiếu niên đón nhận mũi kiếm của mình, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ lạ, nàng nghĩ thầm, thật thú vị, nàng thế nhưng cũng có một ngày trở thành đầu mối then chốt cho kiếm đạo của người khác. Lúc này Yến Phất Y giống như một Vọng Ngưng Thanh khác, kiếm đạo của hắn thế nhưng nhiễm sự lạnh lẽo thuộc về Vọng Ngưng Thanh.

Nghĩ vậy, Vọng Ngưng Thanh đột nhiên nhanh trí nghiêng đầu, nhìn sang Kỳ Lâm Triệt ở một bên. Đã trải qua nhiều gian nan như vậy, nàng đã chặt chẽ nắm bắt ánh mắt của mọi người, làm người ta quên đi sự tồn tại của đầu sỏ gây tội là thừa tướng nhưng hắn vẫn mím môi, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt vẫn căng thẳng đến cực độ, dáng vẻ không được thoải mái.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện, thần sắc Kỳ Lâm Triệt lập tức thay đổi, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mang theo sự sợ hãi không chỗ sắp đặt và nỗi đau đớn, há miệng lại không thể gọi thành tiếng.

“Xoẹt” – là tiếng mũi kiếm đâm vào da thịt.

Kiếm của Vọng Ngưng Thanh và Yến Phất Y đồng thời xuyên thủng vào ngực đối phương, điểm khác biệt là Vọng Ngưng Thanh vào thời điểm cuối cùng đã nghiêng mũi kiếm, đâm xuyên qua xương sườn của Yến Phất Y, còn kiếm của Yến Phất Y lại không nghiêng không lệch, chính xác xuyên thủng ngực Vọng Ngưng Thanh.

Nếu nàng không quay đầu lại, thì trận tỉ thí này hẳn đã kết thúc bằng việc hai vị thiên tài chính đạo cùng ngã xuống.

Một kích trúng đích, Yến Phất Y cũng ngây người tại chỗ. Hắn mồ hôi đầm đìa, tay nắm kiếm không ngừng run rẩy nhưng không hiểu sao dường như không cảm thấy đau đớn, đôi mắt đăm đắm nhìn Vọng Ngưng Thanh.

“Tại sao…”

Vọng Ngưng Thanh không trả lời, khóe môi nàng rỉ máu, dù vậy, thần sắc nàng vẫn đạm nhiên đến đáng sợ, lộ ra một chút ý chí cô độc không mấy rõ ràng.

“Đến đây thôi, không còn nợ nần gì nữa."

Mọi người nghe nàng nói xong, liền buông tay đang cầm kiếm, đổ thẳng xuống như núi tuyết sụp đổ.

Sân đấu chìm vào sự tĩnh lặng như chết chóc.

Không ai ngờ rằng, Kiếm Tiên áo trắng kinh tuyệt hồng trần lại ngã xuống như vậy, mang theo những nỗi khổ tâm chưa từng thổ lộ, mang theo những bí mật khiến người ta khao khát khám phá.

— Không ai biết vì sao cuối cùng nàng lại quay đầu lại.

— Cũng như không ai biết vì sao nàng không giết Yến Phất Y.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến người ta không thể ngẫm ra ý vị. Nhưng nhìn khoảnh khắc nàng ngã xuống, cảm giác nghẹt thở đồng thời ập đến trong lòng tất cả mọi người, không rõ nguyên do.

Ngay cả Nguyệt Thời Tế – kẻ khơi nguồn mọi chuyện – cũng không khỏi sững sờ tại chỗ.

— Tựa như một khúc bi ca chợt dừng lại, chỉ còn vương vấn nỗi đau như có như không, day dứt lòng người.