Vọng Ngưng Thanh và mèo nhỏ bắt đầu nghiêm túc phân tích lại những khuyết điểm
của kiếp luân hồi lần này.
“Tổng kết một chút, nguyên nhân thất bại của kiếp luân hồi lần này là gì?”
“Bọn họ có độc.”
Có độc chính là ngài mới đúng chứ! Mèo nhỏ suýt nữa phát ra tiếng rít gào dữ tợn, nó nghe được từ Tư Mệnh tinh quân rằng, các tu sĩ độ kiếp khác không ai sốt ruột như Hàm Quang tiên quân. Nó thật sự không thể hiểu, tôn thượng rốt cuộc có gì khác biệt? Từ trước đến nay chỉ thấy phản diện và nhân vật chính tương ái tương sát (yêu nhau giết nhau), không chết không ngừng nhưng chưa từng thấy nhân vật chính nào không màng tất cả đều phải giúp phản diện thoát tội cả!
Mèo nhỏ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ao gương, mặt nước thanh triệt bình tĩnh phản chiếu ánh sáng và hình ảnh của thế giới phù du. Sau khi Vân Xuất Tụ qua đời, phản diện lớn nhất Kỳ Lâm Triệt lại không chết, không những thế, nam chính và nữ chính cuối cùng lại không thể đến được với nhau, quả thực khiến mèo nhỏ mở rộng tầm mắt.
“Những điều này tạm thời gác lại đi.” Vọng Ngưng Thanh thần sắc đạm nhiên, không nhìn ra lần thất bại này có ảnh hưởng gì đến nàng: “Bạch Y Nhân và bí mật bất truyền của Tô gia là chuyện gì?”
Đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến thất bại của Vọng Ngưng Thanh, nếu không phải Nguyệt Thời Tế là cô nhi Tô gia khẳng định nàng là công cụ báo thù của Bạch Y Nhân, mệnh quỹ còn không đến mức tan vỡ thảm hại đến vậy. Vọng Ngưng Thanh trong kiếp luân hồi này biểu hiện được gọi là an phận, không giống như đời Dung Hoa công chúa tâm tâm niệm niệm đều là kiểm soát toàn cục. Trong đời Vân Xuất Tụ này, Vọng Ngưng Thanh đã hoàn toàn xóa bỏ ký ức tùy ý chính mình nước chảy bèo trôi, bị vận mệnh chủ đạo, tuy rằng vào thời điểm cuối cùng nhịn không được mà mạnh mẽ một lần nhưng nhìn chung đích xác không tính quá mức.
Nàng thua ở chỗ giao tiếp kém với nhân vật chính, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (không ăn ý, không hợp nhau).
“Sư phụ của Vân Xuất Tụ là một người nam tử đã gần bảy mươi tuổi, mang trong mình võ công tuyệt thế cùng với tài tình vô song, từ chi tiết sinh hoạt hằng ngày và sự dạy dỗ đối với Vân Xuất Tụ có thể nhìn ra được, hắn xuất thân không tầm thường, từng ở địa vị cao.” Vọng Ngưng Thanh bình tĩnh phân tích nói: “Hắn tự xưng là người tu đạo ẩn mình trong núi, ẩn mình tránh đời, người như vậy không hẳn là bừa bãi vô danh, ngươi hãy theo con đường này đi tìm.”
Mèo nhỏ nhận lệnh mà đi, không lâu sau lại với biểu tình hỏng mất hậm hực mà chạy trở về, há miệng về phía Vọng Ngưng Thanh nhưng không biết phải nói gì.
Thấy dáng vẻ của nó như vậy, Vọng Ngưng Thanh liền hiểu rõ trong lòng: “Cho nên, quả nhiên là mệnh quỹ bản thân của Vân Xuất Tụ đã có vấn đề?”
“Cũng, cũng không hẳn.” Mèo nhỏ uể oải mà nói: “Cái này xem như mệnh quỹ tự mình hoàn thiện, Tư Mệnh tinh quân đại khái cảm thấy không có gì cần nói, liền cũng không nói nhiều.”
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, mèo nhỏ coi như đã dùng kinh nghiệm xương máu để hiểu đạo lý này — nó nào nghĩ được, sư phụ của Vân Xuất Tụ lại thực sự là “thiên tài” của Tô gia. Không phải Bạch Y Nhân, cũng không phải ai khác, mà là vị kỳ tài đời trước của Tô gia bị chính nhi tử mình bức bách truyền công, sống chết không rõ, ngoại tổ (ông ngoại) của Hứa Vân Chi, cha của Tô Vân Nương.
“Năm đó hắn đột nhiên gặp biến cố lớn, nữ nhi chết oan uổng, nhi tử ép hắn truyền công, có thể nói là hận cực giận cực, trong một đêm tính tình thay đổi lớn.” Mèo nhỏ từ từ kể ra chuyện cũ năm xưa của Tô gia, trong lòng rất cảm khái: “Khi còn trẻ hắn cũng có tiên danh (danh tiếng như tiên), trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, tuy rằng hận không thể đem nghịch tử đánh chết nhưng rốt cuộc vẫn còn thương tiếc đứa nhi tử này. Hắn cảm thấy chính mình có lỗi, không nói rõ ràng truyền thừa võ công của Tô gia không dễ khiến nhi tử nữ nhi đi lên con đường sai lầm. Hắn không truyền công cho tộc trưởng Tô gia, bởi vì tộc trưởng Tô gia không chịu qua thuốc tắm, cũng chưa từng chịu đựng qua căn cốt.”
Vọng Ngưng Thanh an tĩnh lắng nghe, trong mắt có một tia hiểu rõ: “Cho nên hắn nhiều năm sau đó mang đi nữ nhi của Hứa Vân Chi?”
“Không, tình huống phức tạp hơn một chút.” Mèo nhỏ gãi gãi tai, có chút bực bội cào cào móng vuốt: “Hắn ban đầu không biết nữ nhi còn sống, chỉ nghĩ chờ thai nhi trong bụng Bạch Y Nhân ra đời rồi truyền nội lực cho đứa bé đó. Nhưng sau khi dưỡng thương xong, hắn xuất hiện trở lại giang hồ, lại nghe tin dữ Tô gia bị diệt môn. Hắn không tìm thấy bóng dáng Bạch Y Nhân, liền đương nhiên mà tìm đến Bách Hiểu Sinh nhưng không ngờ Bách Hiểu Sinh đã chết, hắn ở bảng xếp hạng mỹ nhân thấy bức họa của Hứa Vân Chi, từ miệng người khác đã biết chân tướng nhi nữ tương tàn.”
Bức họa mỹ nhân do Bách Hiểu Sinh tự tay vẽ cuối cùng rơi vào tay Thiên Tàng Lâu, bị Kỳ Lâm Triệt coi như tình báo thu thập sửa sang lại, cuối cùng cơ duyên xảo hợp (tình cờ) rơi vào tay Viễn Sơn Hầu.
Chuyện cũ năm xưa của Tô gia, chính là một vở kịch rõ đầu rõ đuôi “Ân oán chồng chất bao giờ dứt”.
“Hắn tìm được Hứa Vân Chi, lại vừa lúc đụng phải Bạch Y Nhân đến cướp đoạt hài tử, Hứa Vân Chi sau sinh cơ thể yếu ớt, lại bị cướp đi ái nữ (con gái yêu), trong lúc nguy cấp đã không quan tâm mà đuổi theo, cuối cùng chảy máu đến chết.” Nói đến đây, mèo nhỏ nhịn không được thở dài một hơi: “Tô lão gia tử thấy thế nhịn không được giận dữ, cùng Bạch Y Nhân vung tay đánh nhau, giành lại đứa bé cũng suýt nữa phế đi võ công của Bạch Y Nhân nhưng cuối cùng Bạch Y Nhân vẫn trốn thoát. Hắn ôm đứa bé của Hứa Vân Chi, trong lòng biết Bạch Y Nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua, thay vì để đứa bé này mang đến mối họa cho Hứa gia, còn không bằng để hắn mang đi.”
Đó là chân tướng bị mọi người chôn giấu năm đó.
“Tô lão gia tử mang đi Vân Xuất Tụ, vẫn luôn hết lòng dạy dỗ nhưng hắn về già cô độc, con cháu tương tàn, nhi nữ phản bội , sớm đã chán nản với thế gian phồn hoa. Hắn dạy dỗ Vân Xuất Tụ kiếm thuật độc bộ thiên hạ, âm luật xoa dịu tâm hồn nhưng lại không dạy nàng cách đối nhân xử thế. Bởi vì so với những ân oán giang hồ, tranh chấp lòng người, hắn thà rằng đứa bé này sống tách biệt với thế tục, cả đời cùng chim hoa bầu bạn, không lo không sầu.” Mèo nhỏ lắc lắc đầu: “Võ công truyền thừa cũng là như thế, bởi vì Vân Xuất Tụ từ trong bụng mẹ đã không chịu đựng căn cốt cho nên chỉ truyền thừa được một nửa nội lực.”
Tuy rằng chỉ có một nửa nhưng Vân Xuất Tụ bản thân chính là thiên tài trăm năm khó gặp một lần, có thể từ hoa, chim, cá mà lĩnh ngộ võ công thuộc về chính mình.
“Gút mắt giữa Vân Xuất Tụ và nhân vật chính cũng ở chỗ này.” Mèo nhỏ kiên nhẫn nói: “Năm đó Yến Xuyên xảy ra chuyện, bị Bạch Y Nhân đánh rơi xuống vách núi sâu, thoát chết trong gang tấc. Là Tô lão gia tử cứu hắn, cũng cho hắn biết bí quyết để loại bỏ võ học Tô gia. Yến Xuyên sau khi được cứu, tiêu phí mấy năm thời gian để tìm kiếm bóng dáng Bạch Y Nhân, cuối cùng đã g**t ch*t nàng.”