Bạn còn 3 lượt đọc trên websiteTìm hiểu thêm“Thì ra là thế.” Vọng Ngưng Thanh cũng không ngờ, một thế giới nhỏ tầm thường, mệnh quỹ của mọi người lại khớp nối hoàn hảo với nhau, liên kết với nhân quả chặt chẽ như thế: “Cho nên, nội lực của Vân Xuất Tụ đích xác đến từ Tô gia và chỉ có nội lực thu lại mà không biểu lộ ra ngoài của Tô gia mới có thể khống chế đạo âm luật. Nhưng nếu là như thế, nội lực của Bạch Y Nhân lại đi đâu?”
“Tự nhiên là cho nữ nhi mình.” Mèo nhỏ nói: “Nàng đã luyện hóa nội lực vào trong cơ thể, nội lực hung bạo vốn có sau khi luyện hóa không còn lại hai ba phần, hơn phân nửa nội lực không biết tung tích, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Nguyệt Thời Tế hiểu lầm ngài. Rốt cuộc, trừ báo thù ra thật sự không có lý do gì để Bạch Y Nhân truyền thừa nội lực cho người khác.”
Đến bước này, câu đố đã được giải hết.
Vọng Ngưng Thanh không sai, mèo nhỏ cũng không sai, thất bại của đời này nói trắng ra chẳng qua là kết quả của việc ý trời trêu người.
“Bắt đầu kiếp luân hồi sau đi.” Vọng Ngưng Thanh gật đầu, nói vậy. Mèo nhỏ lại nhịn không được đáp lại bằng ánh mắt phức tạp không tả xiết.
“Tôn thượng sẽ không cảm thấy khổ sở sao?” Nhìn Vọng Ngưng Thanh thần sắc đạm nhiên như vậy, mèo nhỏ có chút khó có thể tin: “Đều nói một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ (một người gặp nạn cả tập thể đều lo lắng), tôn thượng chẳng lẽ không vì Kỳ Lâm Triệt mà cảm thấy khổ sở sao?”
“Tại sao nói như vậy?” Vọng Ngưng Thanh ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
“Ờm, bởi vì…” Mèo nhỏ ấp úng không nói nên lời, chỉ ngập ngừng nói: “Bởi vì — đại đạo đồng hành, trăm sông đổ về một biển, Kỳ Lâm Triệt và Vân Xuất Tụ, chẳng phải như tôn thượng và Nguyệt Khuyết chân nhân sao?”
Mèo nhỏ thừa nhận, đời này nó đã đánh cược một ván.
Thất bại của đời Dung Hoa công chúa khiến mèo nhỏ nhận ra, muốn Hàm Quang tiên quân nhập tình cũng không dễ dàng như ban đầu nó nghĩ. Vọng Ngưng Thanh người này, giống như trời sinh chỉ thiếu hồn linh cai quản tình yêu. Nàng đối với thế sự hoàn toàn thờ ơ không chỉ vì nàng từng ẩn mình hàng ngàn năm, mèo nhỏ nghi ngờ nàng có thể đã từng trải qua thương tổn không thể lành.
Mèo nhỏ xem kỹ nửa đời của Hàm Quang tiên quân, lại phát hiện người nàng để ý thực sự ít đến đáng thương, những người quen biết trong tông môn cũng ít ỏi không có mấy. Cả đời Hàm Quang tiên quân, trừ Minh Kiếm Tiên Tôn ra, cũng chỉ có Nguyệt Khuyết chân nhân thân là đạo lữ của Hàm Quang tiên quân đáng giá để ý đến. Mà vị Nguyệt Khuyết chân nhân này, 300 năm trước vì đạo tâm tổn hại mà từ bỏ tu luyện và bắt đầu lại, luân hồi chuyển thế rồi.
Theo mèo nhỏ hiểu biết, sau khi Nguyệt Khuyết chân nhân qua đời, Hàm Quang tiên quân tự mình đưa qua cầu Nại Hà, vượt qua Vong Xuyên. Sau đó nàng bồi hồi hơn mười năm ở nhân gian, tìm được kiếp sau của Nguyệt Khuyết chân nhân, một đường nâng đỡ hắn trở về con đường tu tiên. Mà Nguyệt Khuyết chân nhân sau khi chuyển thế tu đạo Thái Thượng Vong Tình, hiện giờ là thái thượng trưởng lão của phái Côn Luân thuộc dòng đàn kiếm.
Đàn kiếm vốn chính là tuyệt kỹ của Nguyệt Khuyết chân nhân. Nó nghĩ tôn thượng ngày đêm đối diện với thanh kiếm trong đàn, hẳn sẽ có lúc thấy cảnh thương tình.
Nguyệt Khuyết chân nhân tu hành chính là đạo vô tình, trong tông môn rất ít mối quan hệ, sau khi hắn đạo tan, thân mất, ngay cả đệ tử bổn môn cũng không có ý tìm hắn, chỉ có Hàm Quang tiên quân không rời không bỏ, một lòng như cũ.
Đời đầu tiên, để Hàm Quang tiên quân thân phận tôn quý không bị phàm nhân mạo phạm, mèo nhỏ vì nàng lựa chọn thân phận “Dung Hoa công chúa”, nữ tử đệ nhất hoàng triều. Mà đời này, mèo nhỏ vì Vọng Ngưng Thanh lựa chọn thân phận “Vân Xuất Tụ”, vốn tưởng rằng điều này có thể giúp Hàm Quang tiên quân nhập tình tốt hơn nhưng không ngờ vẫn thất bại.
Rốt cuộc là vì sao? Mèo nhỏ không thể hiểu.
“Đạo lữ?” Vọng Ngưng Thanh đạp hồ nước, ngoái đầu nhìn lại, giữa mày mang theo sự hoang mang nhợt nhạt: “Ngươi là nói Nguyệt Khuyết?”
“Đúng vậy.” Mèo nhỏ rối rắm dẫm dẫm móng chân trái phải vào nhau, lắp bắp nói: “Tôn thượng đối với Nguyệt Khuyết chân nhân, là có vài phần thiệt tình phải không?”
Mèo nhỏ vốn tưởng rằng mình đã nói trúng tâm sự của Vọng Ngưng Thanh nhưng không ngờ giây tiếp theo, ánh mắt lạnh nhạt của Vọng Ngưng Thanh liền nổi lên một khó chịu nhẹ nhàng.
“Nguyệt Khuyết à.” Vọng Ngưng Thanh dùng một giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nhắc đến đạo lữ, thản nhiên nói: “Nguyệt Khuyết người này nếu là người tình, có thể nói độc nhất vô nhị đương thời nhưng nếu nói là đạo lữ thì có thể nói là tệ không thể tả.”
Mèo nhỏ kinh ngạc: “Vì sao nói thế?”
“Nhà nào tu đạo vô tình lại lấy đạo lữ cùng tu đạo vô tình đi độ tình kiếp chứ?” Vọng Ngưng Thanh chắp tay ra sau lưng, nhàn nhạt nói: “Đây không phải đạo lữ, đây là kẻ thù truyền kiếp.”
Nguyệt Khuyết lúc ban đầu đưa ra quyết định này, đủ để thấy hắn thực sự là một người tính tình bạc bẽo và tàn nhẫn nhưng nhớ lại việc này, Vọng Ngưng Thanh vẫn cảm thấy trong lòng không vui.
“Ta và hắn chính là đạo lữ cùng tu đạo vô tình, vốn là hai tông kết mối giao hảo Tần Tấn, ta mượn hắn luyện tâm (rèn luyện tâm trí), hắn mượn ta luyện tình (rèn luyện tình cảm).” Vọng Ngưng Thanh thấy mèo nhỏ hứng thú với chuyện này, liền một tay nâng nó, từ từ kể lại chuyện cũ: “Lại không ngờ hắn sau khi nhập tình kiếp, ứng nghiệm lên người ta. Để giúp hắn thành đạo, ta bảo hộ hắn mấy chục năm xuân thu, thân này không rời, chỉ mong hắn vượt qua kiếp tình, thành tựu Vong Tình Đại Đạo. Nhưng đạo tâm của hắn không kiên định, có ý muốn đổi đạo, muốn lấy Vô Tình Đạo thống nhập vào Cực Tình, từ bỏ Đại Đạo trường sinh, hứa cho ta tình duyên vĩnh viễn.”
Mèo nhỏ kinh ngạc, một vị đạo giả tu Đạo Vô Tình lại đổi tu Đạo Cực Tình? Tình nghĩa này thật sự khiến người ta cảm động: “Thật cảm động, vậy ngài đã đồng ý sao?”
Vọng Ngưng Thanh lãnh đạm nói: “Sao có thể? Dị môn biệt đạo (đổi môn phái, đổi đạo) là đại kỵ, tu đạo sao có lý nửa đường bỏ dở? Nhưng hắn nhập tình quá sâu, chấp niệm quá nặng. Lúc đó nếu ta rời đi nửa bước, e rằng hắn có nguy cơ đọa tiên nhập ma. Nếu hắn đọa ma, ta là đạo lữ của hắn, đương nhiên cũng khó thoát kiếp này.”
Đạo lữ có thể là phu thê, nhưng phu thê chưa chắc đã trở thành đạo lữ.
Hơn nữa đạo lữ không nhất định là một người cụ thể, thậm chí có thể là ba bốn người, năm sáu người. Nếu con đường cầu đạo giống nhau thì tất cả đệ tử cùng một mạch truyền thừa đều có thể trở thành đạo lữ.
Nhưng Vọng Ngưng Thanh và Nguyệt Khuyết, không phải phu thê, chỉ là đạo lữ.
“Vậy ngài đã thỏa hiệp sao?” Mèo nhỏ há hốc mồm kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Hàm Quang Tiên Quân độ kiếp thất bại?
“Không.” Vọng Ngưng Thanh liếc mèo nhỏ một cái, ánh mắt sắc lẹm.
“Ta một kiếm tiễn hắn xuống hoàng tuyền (suối vàng - cõi âm), tặng hắn ba bát nước Vong Xuyên, hộ hắn đầu thai chuyển thế, trọng nhập Tiên đạo. Như vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Mèo nhỏ : “…”