Nhưng vị Hiền Phi nương nương này chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật trên con đường "lên trời" của nhân vật chính.
Ngũ Hoàng tử tuổi tuy nhỏ, lại trời sinh sớm tuệ (thông minh từ bé). Hắn nhìn quen cảnh mẫu phi "trước mặt một bộ sau lưng một bộ" (người hai mặt) diễn xuất, đối với vận mệnh của chính mình lo lắng sốt ruột. Hắn không cho rằng mình là con dân Sở quốc nhưng lại cũng không thể ở bên ngoài phản kháng ý chỉ của mẫu phi. Bởi vậy thời thơ ấu sống rất áp lực. Không chỉ phải gánh vác oán hận đến từ mẫu phi, còn phải cẩn thận dè dặt mà lén lút giấu đi bí mật đáng sợ về việc mình là huyết mạch Sở quốc.
So với Hiền Phi – một vị phản diện, khiến nam chính vừa yêu vừa hận – thì Tống Thanh Sước lại hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với nam chính.
Phế Hậu Tống Thanh Sước là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Hiền Phi, chỉ vì Sở quốc bị diệt vong trong tay quân Tống gia. Sau khi Tống Thanh Sước vào cung, Hiền Phi năm lần bảy lượt ra tay đối với Tống Thanh Sước, không ngờ lại bị Tống Thanh Sước phát hiện "dấu vết để lại". Tống Thanh Sước không có chứng cứ nhưng thân là người Tống gia, nàng không thể chịu đựng một hoàng tử mang trong mình dòng máu vương quốc mất nước bước lên ngôi vị hoàng đế. Để đối kháng Hiền Phi, nàng dốc hết sức bồi dưỡng Thất Hoàng tử dưới gối Thục Phi. Vào ngày Ngũ Hoàng tử đăng cơ, nàng vạch trần huyết mạch của hắn, ý đồ nâng đỡ Thất Hoàng tử lên ngôi, cuối cùng lại sắp thành lại bại, bị Mộ Dung Thần ban chết.
Có thể nói, cả đời Mộ Dung Thần cơ bản chính là đấu trời đấu đất đấu quỷ đấu thần. Tuổi nhỏ sống nơm nớp lo sợ, vì bảo mệnh mà không thể không trộn lẫn vào cuộc tranh giành hoàng quyền. Vất vả lắm mới đăng cơ, lại phải đấu phế hậu, đấu huynh đệ, đấu triều thần. Cuối cùng ngay cả mẫu phi của mình cũng phải đấu một phen, hoàn toàn "chụp chết" (dập tắt) dã tâm của Hiền Phi ngay trong nôi.
Mộ Dung Thần đấu đến cuối cùng, bên người đã là hai bàn tay trắng. Khi đó hắn ngồi trên ngai vàng, nhìn thái bình thịnh thế do một tay mình tạo dựng nhưng lại chỉ cảm thấy cỏ cây lạnh lẽo, núi sông vĩnh tịch (yên tĩnh mãi mãi).
"Tôn Thượng ngài đó, sắm vai chính là cái vị phế hậu bồi dưỡng Thất Hoàng tử đối nghịch với Mộ Dung Thần này." Mèo nhỏ lắc lắc cái đuôi, kiêu ngạo mà nói: "Phế hậu sẽ không đi ra lãnh cung, cho nên nàng chỉ cần chờ đợi Thất Hoàng tử tự mình tìm đến cửa, dạy dỗ Thất Hoàng tử võ học cùng với “đạo làm thiên tử” là được rồi. Phải nhớ kỹ, làm nhiều sai nhiều, nói ít sai ít. Chúng ta đã chịu giáo huấn, lần này nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải!"
Vọng Ngưng Thanh gật gật đầu, cảm thấy mèo nhỏ nói không sai. Nàng chính là đã làm quá nhiều, nghĩ quá nhiều, mới dẫn đến mệnh quỹ lệch hướng. Lần này nàng nhất định cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, chỉ cần sống tốt cuộc đời của Tống Thanh Sước là được.
Vọng Ngưng Thanh lắc lắc tay, nhìn mình trong gương. Lông mày cao, mắt sâu, môi đỏ như son, đây là một gương mặt cực kỳ lãnh diễm và quý khí, tràn ngập cảm giác khoảng cách cao cao tại thượng, còn có chút "thịnh khí lăng nhân" (tức giận lấn át người khác, kiêu ngạo hống hách). Gương mặt này thoạt nhìn có vẻ khó phân biệt nam nữ nhưng không thể phủ nhận, nàng thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp nồng đậm rực rỡ, thu hút ánh nhìn.
Điều tương đối thú vị là "tinh nguyên" (nguyên khí, sự trinh tiết) của thân thể này vẫn còn, nói cách khác, Yến Hoàng chưa từng "ăn nằm” với Hoàng hậu của mình.
"Cái này lại là vì sao?"
"... Tôn Thượng, khi đó Tống Thanh Sước vừa hạ chiến trường liền vào cung, đen đến cả khuôn mặt chỉ còn một màu, ngài bảo Hoàng đế người ta làm sao mà “ăn” được?"
Mà càng thần kỳ hơn là, Yến Hoàng cũng không phải không nghĩ đến việc đối xử tử tế với công thần. Mắt nhắm lại, đèn dầu tắt đi, khẽ cắn môi cũng liền chấp nhận tạm. Nhưng Tống Thanh Sước ở một mức độ nào đó quả thực cực kỳ giống Vọng Ngưng Thanh. Nàng vào cái đêm gặp mặt Yến Hoàng, bị Yến Hoàng ám chỉ vài câu, không ngờ lại tại chỗ cúi đầu quỳ xuống đất, hành một cái "quan viên chắp tay lễ", hô to: "Thần... thiếp — tuân chỉ."
Nàng là muốn nói "Thần" đi, tuyệt đối là muốn tự xưng "Thần" không sai chứ? Đây đâu phải là phi tử "thiên kiều bá mị" (duyên dáng yêu kiều, có sức hút quyến rũ) chứ! Rõ ràng chính là một "trung thần" không hơn không kém.
Yến Hoàng ngủ không nổi, hắn sợ mình ngủ dậy sau này lên triều đều có "bóng ma tâm lý".
"Yến Hoàng cũng thật không dễ dàng."
"... Chắp vá quá đi, sao có thể ly (chia xa, ly hôn) được chứ?"
"... Ngươi nói có lý." Vọng Ngưng Thanh không phản bác, nàng lấy ra bội kiếm của Tống Thanh Sước, xoay người hướng về phía đình viện đi đến. Lãnh cung khắp nơi đều là người vô vọng cuộc đời này, thường xuyên bị người cắt xén phân lệ (tiền ăn, lương lậu) cùng thức ăn. Tống Thanh Sước nhờ vũ lực mà ở đây không ai dám chọc, thậm chí còn tự sáng tạo ra một mảnh đất trồng rau, sống cuộc sống tự cung tự cấp để rèn luyện võ lực.
Vọng Ngưng Thanh đối với điều này rất hài lòng.
Một ngày mới trong xanh, bắt đầu từ việc luyện kiếm.
...
"Hộc hộc — hộc hộc — huhu oa..."
Một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi thở hồng hộc chạy vội, da mặt trắng nõn đỏ bừng nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi cục lông xù trắng muốt phía sau.
Đó là chó con mà Thục Phi nuôi. Mỗi lần nó đều đuổi theo hắn chạy nhưng cố tình hắn lại sợ nhất chó con lông xù. Hắn sợ chó con, nhưng Thục Phi lại luôn cười nói với phụ hoàng rằng hắn thích chơi với chó con. Mộ Dung Thần không hiểu, vì sao người lớn nhìn hắn bị đuổi đến chật vật như vậy, lại cười vui vẻ đến thế?
Hắn sợ hãi, lo lắng, căng thẳng, bọn họ đều không nhìn thấy sao? Hay là, đó chính là những chuyện họ thấy buồn cười?
Mộ Dung Thần chạy vội chạy vội, phát hiện mình lạc đường. Hài tử của Mộ Dung gia đều phải tu tập tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung, hắn cũng vậy, một bước nhanh chân liền có thể chạy rất xa. Phát hiện mình lạc đường, Mộ Dung Thần không dám quay đầu lại, để tránh con chó trắng nhỏ đang lè lưỡi phía sau, hắn nhắm chuẩn một chỗ sân hoang vu hẻo lánh liền chui tọt vào.
Mộ Dung Thần nghe thấy tiếng xé gió.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng bạc bùng lên, như hoa cỏ nở trên không trung. Chờ hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mũi kiếm lạnh lẽo sắc bén đã đưa đến trước mặt hắn.
Ánh mặt trời tươi đẹp, chiếu lên người áo trắng phía trước dường như chất chứa sắc màu rực rỡ, chói đến mức người ta không thể mở mắt.
Hắn nghe thấy giọng người kia lạnh lùng vang lên, là tiếng chim phượng hoàng kêu từ ngọc vỡ núi Côn Sơn, là băng hoa quỳnh ngọc rơi đầy đất.
"Ta chờ ngươi thật lâu."
Tim, khoảnh khắc loạn nhịp.
Lời tác giả muốn nói:
[Màn kịch nhỏ]
Tra Thanh (Thất hoàng tử): Ta chờ ngươi thật lâu. (Từ bỏ tự hỏi.jpg)
Tiểu Ngũ: Vâng, vâng! Xin đa tạ chỉ giáo! (Mặt đỏ bừng.jpg)