Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 111



Vọng Ngưng Thanh không rõ câu nói nào của mình lại chọc vào "ống phổi" của mèo nhỏ, khiến nó tựa như một con sóc thét chói tai.

Nghe mèo nhỏ thét chói tai "Ngươi sao lại có thể làm như vậy", Vọng Ngưng Thanh hơi khó hiểu, nàng không cảm thấy mình có lỗi.

Có tình nhân coi ngươi là trái tim khối óc, thậm chí còn quan trọng hơn cả con đường của hắn. Người thường có lẽ sẽ cảm thấy rất cảm động, rốt cuộc trên đời hiếm có tình lang như vậy.

Nhưng ở thế giới nơi mà người người theo đuổi Đại đạo Trường sinh (con đường tu luyện trường sinh bất tử), hành động của Nguyệt Khuyết là cực kỳ khiến người ta giận sôi, quả thực là coi con đường của hai người bọn họ như trò đùa.

Bọn họ rõ ràng là đạo lữ, không phải tình lữ (người yêu).

"Đạo là chủ, lữ là thứ", hắn sao có thể đặt vị trí của nàng lên trên con đường đạo pháp chứ?

Điều này quá đỗi hoang đường, hoang đường đến mức Vọng Ngưng Thanh không nhịn được ra tay, phế đi Cực Tình Đạo của hắn.

"Nói tóm lại, chuyện của Nguyệt Khuyết tạm gác sang một bên đi, trước mắt vẫn là chuyện “vào đời” quan trọng hơn." Vọng Ngưng Thanh chẳng chút quan tâm mà dời đi đề tài: "Thế giới tiếp theo là gì?"

"Kia cũng phải tổng kết sai lầm của đời này trước đã chứ!" Mèo nhỏ mắt rưng rưng mà kêu lên: "Ngài cũng nên tự kiểm điểm bản thân mình mọi lúc đi chứ! Thế giới thứ nhất là vì mối liên hệ nhân quả trải rộng quá lớn, ngài không còn cách nào mới chọn nhúng tay vào mệnh quỹ nhưng thế giới thứ hai ngài không thương lượng với ta mà tự ý hành động, mới khiến chúng ta thua hoàn toàn. Ngài suy nghĩ quá nặng cũng là một trong những nguyên nhân thất bại của chúng ta đó!"

Vọng Ngưng Thanh chịu đả kích nặng nề nhưng nàng không thể không thừa nhận, mèo nhỏ nói không sai. Thế giới thứ nhất nàng nhúng tay vào mệnh quỹ là vì bất đắc dĩ, nhưng thế giới thứ hai còn đầy rẫy toan tính thì thật sự không còn gì để nói. Rốt cuộc nhân vật Vân Xuất Tụ này khác với Dung Hoa công chúa, nàng không có nhiều tâm cơ, lòng dạ như vậy, lý lịch cuộc đời cũng thập phần đơn giản. Nếu không phải cuối cùng nàng vẽ rắn thêm chân thì cũng không đến mức thảm bại như vậy.

"Nói tóm lại, ngài chỉ cần vâng theo giáo huấn của Minh Kiếm Tiên Tôn, duy trì “Mười hai thiếu” là được rồi!" Mèo nhỏ khí thế bàng bạc mà mạnh mẽ vung móng: "Việc cứ luôn ý đồ giành quyền chủ động là không đúng. Rất nhiều người, vật sở dĩ vận mệnh bi thảm là do bọn họ vô lực xoay chuyển trời đất, mặc kệ tài hoa đến đâu cũng không thể đánh bại Nhân vật chính, đây mới là chân lý tồn tại của phản diện!"

Vọng Ngưng Thanh sau khi nghe xong, hoàn toàn lựa chọn từ bỏ suy nghĩ, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta nghe ngươi."

...

Thế gian có triều đại tên Yến, trong đó có một tướng môn nhất phẩm, danh hiệu là Tống.

Tống gia có nữ, tên Thanh Sước, ý là "Thanh như hoa sen, yểu điệu lả lướt". Cái tên này có thể nói là gửi gắm hy vọng của cả Tống gia muốn thoát khỏi danh tiếng "th* t*c".

Tiếc là không như mong muốn, Tống Thanh Sước trời sinh thần lực, yêu thích vung đao múa kiếm. Khi chọn đồ vật đoán tương lai (một nghi lễ đoán vận mệnh trẻ con qua vật chúng chọn) nàng chẳng thèm nhìn đến son phấn, mà ôm chặt thanh trường kiếm bằng đồng thau do tổ phụ đặt bên cạnh bàn. Vì thế, tiểu thư kiều diễm của Tống gia cứ thế trong tiếng cười vang của tổ phụ "Hổ phụ vô khuyển tử" (cha hổ không sinh chó con - ý nói con giỏi giang) cùng với nước mắt sầu thảm của cha mẹ và các huynh trưởng "Đúng vậy đúng vậy" mà hoàn thành yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai và cũng có được thanh bội kiếm đầu tiên trong đời.

Tống Thanh Sước ba tuổi vung kiếm đồng thau, năm tuổi tu được khẩu nội tức (hơi thở bên trong, chỉ võ công) đầu tiên, bảy tuổi kiếm thuật có chút thành tựu, mười tuổi khinh công nhập môn, mười ba tuổi đại sát tứ phương trên chiến trường, mười lăm tuổi... thành Diêm Vương sống ủa Tái Bắc (vùng biên ải phía bắc).

Mười bảy tuổi, Tống Thanh Sước bị trọng thương trên chiến trường. Thiên gia nhân từ, triệu Tống Thanh Sước vào cung, phong làm Tống Hậu.

Ngày Tống Thanh Sước xuất giá, người Tống gia nước mắt đổ đầy đường, nắm tay Tống Thanh Sước tha thiết cầu xin nàng vạn sự đều phải nhẫn nhịn. Yến Hoàng nguyên phối thê tử (vợ cả) sớm mất, Tống Thanh Sước tuy là tục huyền (vợ kế) nhưng gả qua đó chính là trung cung chi chủ (chủ nhân của cung trung, tức Hoàng hậu), không biết sẽ làm chướng mắt bao nhiêu người. Tống gia không cầu nàng có thể vì gia tộc mưu cầu phú quý ngập trời, chỉ cầu nàng đừng vì không thuận lòng mà "một kiếm cắt cổ" nữ nhân của Hoàng đế.

"Tống gia là trung thần, thuần thần (tôi trung thành và trong sạch). Con cứ coi Hoàng thượng như quân chủ, như vương, là người con bảo vệ vạn khoảnh giang sơn sau lưng mình — hiểu rõ chưa?"

"Nhi... Nữ nhi hiểu rõ."

Tống Thanh Sước gả cho Yến Hoàng, nhưng lại không được Yến Hoàng yêu thích. Yến Hoàng lòng có "khe rãnh", là một quân chủ uy nghiêm nhưng cũng thật lòng. Hậu cung phi tử cũng lấy sự dịu dàng làm chủ yếu. Một nữ tử hành xử độc đáo, khác thường như Tống Thanh Sước, tự nhiên không thể lọt vào mắt hắn. Tống Thanh Sước cẩn trọng tuân theo lời dạy của phụ mẫu, tuyệt đối không vận dụng võ công trong cung. Thế nhưng một ngày nọ lại bị một phi tử mang thai bảy tháng vu oan.

Phi tử kia giả vờ đau bụng vu khống Tống Thanh Sước nhưng không ngờ Tống Thanh Sước lại diễn giả làm thật, để cứu con vua nàng điểm huyệt vị của phi tử, rót chân khí vào nội phủ của phi tử, ngay trước mặt Yến Hoàng mà thực hiện một màn "chiến địa đỡ đẻ" (đỡ đẻ ngay tại chỗ, như trên chiến trường), lấy ra tiểu hoàng tử chưa đủ vóc dáng từ dưới váy của phi tử. Sau việc đó, Tống Thanh Sước liền bị phế bỏ hậu vị, đánh vào lãnh cung.

Vọng Ngưng Thanh: "..." Hoàng hậu này cũng thật sự đủ "hổ" (mạnh mẽ, ngang tàng, liều lĩnh).

"Ta cảm thấy nhân vật này đặc biệt thích hợp ngài." Mèo nhỏ miệng độc mà nói: "Thật sự rất thích hợp ngài."

Trước sau như một, nhân vật Tống Thanh Sước này tự nhiên cũng là phản diện nhưng nhân vật chính của thế giới này lại không phải Yến Hoàng, mà là Ngũ Hoàng tử Mộ Dung Thần của Yến Hoàng.

"Mộ Dung thị sao?" Vọng Ngưng Thanh rũ mắt. Nàng đối với họ này rất có hảo cảm, bởi vì trong Tu chân giới mạch trụ cột vững vàng nhất đó chính là Mộ Dung thị. Người của mạch này là những người vấn đạo “Mộ thiên địa nhị nghi chi đạo, kế nhật nguyệt tinh tam quang chi dung" (ngưỡng mộ đạo lý âm dương của trời đất, kế thừa vẻ đẹp của mặt trời, mặt trăng và các vì sao). Lòng dạ cực kỳ chính trực, lại có hoàng mạch (dòng dõi hoàng tộc) trong người, cứ vài năm lại có tiểu bối trẻ tuổi được đưa vào tông môn nơi Vọng Ngưng Thanh ở.

"Không phải Mộ Dung thị ở thế giới của Tôn Thượng đâu nha." Mèo nhỏ nói.

Ngũ Hoàng tử Mộ Dung Thần, là con của Hiền Phi được Yến Hoàng cực kỳ sủng ái. Nghe nói Yến Hoàng vốn muốn đặt tên cho đứa bé này là “Mộ Dung Thần” (宸), nhưng lại bị Hiền Phi vốn luôn cẩn thận chặt chẽ từ chối. Hiền Phi nói: “”Thần” (宸) là cung điện của bậc vương, là nơi ở của đế hoàng, không phải điều thiếp mong muốn, chi bằng đặt tên là “Thần” (辰 - sao Thần, buổi sáng sớm)”. Điều này làm Yến Hoàng rất đỗi động lòng, càng thêm sủng ái mẫu tử bọn họ.

Nhưng trên thực tế, Hiền Phi chính là hậu nhân của Sở quốc, nàng vốn là công chúa "kim tôn ngọc quý" (cao quý như vàng ngọc) lại "mai danh ẩn tích" (giấu tên họ, dấu vết) đi vào Đại Yến, gả cho hoàng thất nước Yến đã hủy diệt Bắc Chu, sinh hạ hoàng tử mang dòng máu mất nước. Nàng bề ngoài cẩn thận chặt chẽ, ôn tồn lễ độ nhưng trên thực tế lại tâm tính ngoan độc, lòng dạ sâu đậm. Nàng dạy dỗ con mình phải ghi nhớ vinh quang của Sở quốc, không được quên nỗi nhục nước Sở bị Yến quốc diệt vong. Nàng muốn con mình một ngày kia bước lên ngôi đế vị, để khôi phục cố thổ (quê hương cũ) của mình.