Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 128



Làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì? Vọng Ngưng Thanh không nghĩ rõ. Yến Hoàng không phải người thích ướt át bẩn thỉu, nếu Vọng Ngưng Thanh từ chối, hắn tự nhiên sẽ không tự chuốc lấy vô vị, lén lút làm những việc này. Nếu là “Thất Hoàng tử”, thì cũng không quá thích hợp, bởi vì hiện giờ Thất Hoàng tử chưa tham gia chính sự, còn cần dựa vào Thục phi để sinh tồn trong cung, không có bản lĩnh giấu trời qua biển lớn như vậy.

“Ngày mai, hẳn là chính là đại điển phong phi của Doãn Nam Thu.” Vọng Ngưng Thanh nói: “Thục phi hẳn là cũng không ngồi yên được.”

Ngay cả Vọng Ngưng Thanh cũng không nghĩ tới, Doãn Nam Thu sẽ trong vòng một năm ngắn ngủi trèo lên vị trí phi.

Đại khái nửa tháng trước, Doãn Nam Thu được kiểm tra ra có thai một tháng, trong vòng nửa năm này Yến Hoàng đối nàng càng thêm yêu quý, mặt rồng đại duyệt, hạ chỉ phong phi. Nói như vậy, giữa phi tử và phi tử cũng có sự khác biệt rất lớn, có phong hào thì địa vị cao hơn không có phong hào, mà phong hào tự nhiên cũng quyết định địa vị của phi tử trong mắt hoàng đế.

Ví dụ như Tĩnh Xu bị biếm lãnh cung, trước khi vào lãnh cung nàng cũng là vị phi, nhưng là phi tần không có phong hào, địa vị liền xa không bằng hai vị phi tử Thục, Hiền.

Mà Doãn Nam Thu lại khác, nàng vừa vào cung đã được ban phong hiệu “Ý”. Ý (懿), nghĩa là chuyên tâm bền lâu mà vẫn đẹp. Mềm mại mà kiên cường chính là Ý. Dịu dàng, thánh thiện gọi là Ý. Chữ này có ý nghĩa “đức hạnh tốt đẹp”, là một phong hiệu khiến nhiều phi tần vô cùng ghen tị. Lúc đó, Yến Hoàng đã mơ hồ có ý muốn phong phi nhưng Vọng Ngưng Thanh thật sự không ngờ, Doãn Nam Thu lại được ban phong hiệu “Đức phi”.

Quý, Thục, Đức, Hiền là bốn vị phi.

“Trong sách số mệnh rõ ràng không có sự xuất hiện của Đức phi mà.” Mèo nhỏ dùng chân sau cào cào lỗ tai: “Tôn Thượng, cái này có phải là phản ứng dây chuyền do ngài mang đến không? Bởi vì ngài có công cứu vua, lại không chịu rời khỏi lãnh cung cho nên Yến Hoàng muốn đền bù những gì đã thiếu ngài vào người biểu muội ngài?”

“Chưa chắc.” Vọng Ngưng Thanh không muốn suy nghĩ sâu hơn, nhưng đối với nàng mà nói, cục diện trước mắt còn chưa tính là “sâu xa”: “Động tác của Thục phi ngày càng lớn, mức độ chịu đựng của Yến Hoàng đối với nàng ta cũng ngày càng thấp. Hiện giờ Ngũ Hoàng tử bắt đầu vào triều, Yến Hoàng đang đánh giá hắn có thể trở thành Thái tử hay không, nhưng Thục phi lại vận dụng thế lực gia tộc của chính mình để hạ bẫy Ngũ Hoàng tử. Nàng ta đã không chịu ngồi yên như vậy, Yến Hoàng tự nhiên phải tìm việc cho nàng ta làm, tránh cho nàng ta quấy rầy hoàng tử rèn luyện. Cách đơn giản nhất, chính là chuyển hướng gió, tạo một kẻ địch cho nàng ta trong hậu cung.”

“Oa, thật là âm hiểm.” Mèo nhỏ “oa” một tiếng, tặc lưỡi nói: “Nhưng Doãn Nam Thu hiện tại đang mang thai đúng không? Yến Hoàng sẽ không sợ xảy ra chuyện sao?”

“Con cái nhiều, có lẽ cũng không quá bận tâm.” Vọng Ngưng Thanh nhắm mắt: “Đợi đi.”

“Đợi cái gì?” Mèo nhỏ khó hiểu.

“Nếu Yến Hoàng đối với Doãn Nam Thu có tình nghĩa, hắn đại khái sẽ đến mời ta rời núi nhưng nếu không đến, thì chứng minh Doãn Nam Thu chỉ đơn thuần là một tấm lá chắn mà thôi.”

Suy đoán của Vọng Ngưng Thanh không sai. May mắn là Yến Hoàng đối với Doãn Nam Thu không phải vô tình như vậy, chỉ là so với đứa con còn chưa sinh ra, hắn càng để ý Ngũ Hoàng tử đã trưởng thành mà thôi. Không lâu sau khi Doãn Nam Thu được phong phi, Yến Hoàng liền trưng cầu ý kiến của Vọng Ngưng Thanh, đưa Doãn Nam Thu đến cung điện của Vọng Ngưng Thanh.

“A Sước.” Sau khi mang thai, khí chất dịu dàng của Doãn Nam Thu càng thêm nhu hòa, nàng dựa vào bên cạnh Vọng Ngưng Thanh, giống như một khối băng ngàn trượng kề bên dòng suối nhỏ, quả thật đẹp duyên dáng như tranh vẽ.

“Thân thể muội vẫn khỏe chứ?” Vọng Ngưng Thanh thần sắc bất động, thản nhiên dò hỏi.

“Muội mọi chuyện đều tốt.” Doãn Nam Thu cụp mi rũ mắt mà mỉm cười, tư thái nhàn nhã mà đun nước pha trà: “Còn A Sước thì sao, nhìn gầy đi không ít, chẳng lẽ là cung nhân hầu hạ không tận tâm?”

“Không có.” Vọng Ngưng Thanh tiếp nhận chén trà Doãn Nam Thu dâng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Mà ngược lại là muội, bên ta thanh tĩnh, không bằng bên muội náo nhiệt. Cần thêm người đến bầu bạn với muội không?”

“Không cần, muội mang theo hai thị nữ đến đây, những người khác, muội cũng không tin được.” Doãn Nam Thu cười nhạt: “Có A Sước ở bên cạnh muội, muội liền không có bất kỳ phiền não nào. Về sau muội ở luôn đây được không? Nói thật, sau khi vào cung muội luôn nhớ về Giang Nam, khi đó A Sước dẫn muội đi rất nhiều nơi, hiện giờ có lẽ cả đời cũng không thấy được. Đều nói cảnh còn người mất, mọi chuyện đều qua, nhưng theo ý muội, trên đời này phong cảnh sẽ thay đổi, lòng người sẽ thay đổi, chỉ có A Sước là sẽ không thay đổi, điều này thật sự quá tốt rồi.”

“……” Vọng Ngưng Thanh không nói tiếp, nàng nhìn nụ cười mãn nguyện của Doãn Nam Thu, bỗng nhiên nói: “Muội, rất thân thuộc với Hiền phi sao?”

Doãn Nam Thu chớp chớp mắt, thần sắc tựa hồ có chút mơ hồ, cái loại mơ hồ đó không phải là sự lúng túng sau khi bị nói trúng, ngược lại càng giống như “có chút bất ngờ khi nàng ấy lại quan tâm vấn đề này”.

“Thục phi nương nương… A Sước cũng biết mà. Nhưng thật ra Hiền phi nương nương tính tình ôn hòa bình đạm, rất tương tự với muội, cho nên ngày thường liền thân cận nhiều.” Doãn Nam Thu biết gì nói hết.

“Không cần tiếp cận nàng ta.” Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng nói: “Cách xa nàng ta một chút, Nam Thu, nước trong cung này, quá sâu.”

“… Muội hiểu rồi.” Doãn Nam Thu đan mười ngón tay vào nhau, hơi siết chặt, giữa hai hàng lông mày hiện ra một tia ưu sầu: “Có điều gì muội có thể giúp tỷ không?”

“Không có.” Vọng Ngưng Thanh không muốn nói nhiều. Liên quan đến dư nghiệt Sở quốc, sự thay đổi của triều đại, Doãn Nam Thu biết càng ít, về sau sẽ càng không bị nàng liên lụy: “… Chờ muội sinh hạ hoàng tử, liền lập tức về cung đi. Nếu có thể, ngày thường muội nên tiếp xúc nhiều hơn với Ngũ Hoàng tử một chút, nhưng không cần nói nhiều với Hiền phi.”

“A Sước!” Doãn Nam Thu nghe ra mùi vị không ổn: “Tỷ đang làm chuyện gì nguy hiểm sao? Muội —”

“Ngoài ra, nếu Bệ hạ đề nghị đem hài tử quá kế dưới danh nghĩa của ta, muội cũng phải từ chối.” Vọng Ngưng Thanh ấn xuống vai Doãn Nam Thu, thần sắc thản nhiên nói: “Sau khi trở về, cố gắng sống ẩn dật, ít ra ngoài, không cần tùy ý đi lại, càng đừng đến chỗ ta. Hiểu không?”

Doãn Nam Thu khẽ cắn môi đỏ, ra sức lắc đầu, trong ánh mắt nhu nhược ẩn sâu sự bướng bỉnh.

Vọng Ngưng Thanh lo lắng là chính xác. Không bao lâu, liền truyền đến tin Ngũ Hoàng tử được phong Tuần Sát Sứ (chức quan đi tuần tra, giám sát), đi trước vùng đất phía nam để trị lũ lụt. Mà ở trong cung, Thục phi cũng bắt đầu có hành động tiếp theo.