Có câu nói, trời muốn diệt vong kẻ nào, ắt trước tiên khiến kẻ đó phát cuồng.
Vọng Ngưng Thanh nhắc nhở Doãn Nam Thu không phải vì lòng tốt, mà là để giảm bớt những biến số trong tương lai. Từ khi Doãn Nam Thu vào cung, tuy nàng không nhìn rõ Doãn Nam Thu đang tính toán điều gì, nhưng lại biết nàng ấy không hề yếu đuối dịu dàng như vẻ bề ngoài. Thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài của nàng ấy. Doãn Nam Thu thân mang một môn nội công tâm pháp quỷ quyệt, tuy không mạnh mẽ, dứt khoát như bộ mà Tống Thanh Sước tu luyện, nhưng lại có điểm mạnh riêng. Nàng đã từng dựa vào bộ nội công tâm pháp này để thay đổi mạch đập của mình, giả vờ ngã xuống nước để hãm hại Nghi tần một vố.
Tâm cơ và thủ đoạn của Doãn Nam Thu đều không kém, cũng không nhìn ra nàng có ý xấu gì với “Tống Thanh Sước”, nhưng Tống Thanh Sước cuối cùng là muốn “mưu nghịch” mà chết. Vạn nhất kéo Doãn Nam Thu vào, bằng vào tâm cơ thủ đoạn của nàng ấy và “Thất hoàng tử” do Vọng Ngưng Thanh dạy dỗ, liệu nhân vật chính còn có thể lên ngôi hoàng đế hay không, thật sự sẽ trở thành một ẩn số.
Có nên phát triển một chút mối quan hệ không? Tai mắt của nàng trong cung thật sự quá ít, cảm giác bị lá che mắt cũng dễ dàng mất kiểm soát. Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ, nhưng rất nhanh nàng đã phủ quyết ý tưởng này. Ở đời Dung Hoa công chúa đó, nàng chính là vì biết quá nhiều, nghĩ quá nhiều nên mới mắc sai lầm từ lần này đến lần khác. Lần này quyết không thể giẫm lên vết xe đổ đó.
Vọng Ngưng Thanh cẩn thận nghiên cứu mệnh thư. Nàng phát hiện tính tình của Tống Thanh Sước nhìn như thô lỗ, l* m*ng, nhưng thực tế hoàn toàn không phải hạng người ngu dốt. Ngược lại, Tống Thanh Sước có dũng có mưu, trên chiến trường là một “trí tướng” (tướng quân tài trí). Chẳng qua so với âm mưu, nàng càng am hiểu dương mưu (mưu kế công khai). Những tranh đấu, mưu kế trong hậu cung nàng không phải không hiểu, chỉ là hiểu nhưng không muốn để ý, cũng cảm thấy không thú vị mà thôi.
Sau khi Vọng Ngưng Thanh đã cảnh cáo Doãn Nam Thu, Doãn Nam Thu quả thực ngoan ngoãn, an phận ở trong cung, sống ẩn dật, ít ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người khác. Trong cung có người châm biếm nàng nhạy cảm đa nghi, mang thai hoàng tử mà cứ như phòng trộm vậy. Mời nàng ra ngoài ngắm hoa cũng sợ bị mưu hại, chẳng lẽ là cho rằng con mình vừa sinh ra là có thể được lập Thái tử ư… vân vân. Những lời đồn đại vớ vẩn này Vọng Ngưng Thanh đều chưa từng để trong lòng, nhưng để tránh ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của Doãn Nam Thu, nàng vẫn ra tay trừng phạt mấy cung nhân nhiều lời.
“Ngài ấy, thật sự càng ngày càng không giống phế hậu á.” Mèo nhỏ không nhịn được nói: “Rốt cuộc phế hậu nào lại hiền lành mà còn được trọng dụng sâu sắc đến vậy chứ?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng mèo nhỏ cũng không tính toán ngăn cản, bởi vì Tống Thanh Sước ở vai phản diện thuộc loại “Không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì khiến người khác kinh ngạc”.
Trên thực tế, trước khi Tống Thanh Sước giương cờ mưu phản, bao gồm cả quan viên triều đình, không ai nghĩ đến người đứng sau Thất hoàng tử lại là nàng. Dù sao thì cả Tống gia hay bản thân Tống Thanh Sước, danh tiếng của họ đều trong sạch như tuyết. Cũng đúng là bởi vậy, việc Tống Thanh Sước mưu phản đối với Ngũ hoàng tử mà nói là một đòn nặng khiến tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc và cũng là nguyên do tạo nên sự cô đơn tận xương trong quãng đời còn lại của hắn.
Nếu nói, hành động của Hiền phi làm Mộ Dung Thần cảm thấy mình không cách nào lấy thân phận “người Sở quốc” mà tồn tại, thì những gì Tống Thanh Sước làm lại khiến hắn tức khắc sáng tỏ rằng mình vĩnh viễn không thể được Yến quốc tiếp nhận.
“Bởi vì hắn từ nhỏ đã coi Tống Thanh Sước là anh hùng mà, kết quả lại bị chính người anh hùng trong lòng mình coi là “dư nghiệt”, cái này ai mà chịu nổi chứ?”
Từ Yến Hoàng sủng ái tột bậc đối với Hiền phi đến sau này Thần Đế lại coi kẻ thù là anh hùng, từ đó có thể thấy được, mắt mù là di truyền.
“Nhưng mà, mèo nhỏ, ta có dự cảm chẳng lành.” Vọng Ngưng Thanh ngửa đầu nhìn trời, giọng điệu thản nhiên nói.
“Đừng như vậy mà Tôn Thượng, ngài mỗi lần có dự cảm chẳng lành thì chính là lúc chúng ta sắp thành công lại thất bại đó!” Mèo nhỏ cay đắng đến muốn khóc.
Dự cảm của Vọng Ngưng Thanh không sai.
Khi được cung nhân báo cùng Đức phi đến Long Nghi Điện, Vọng Ngưng Thanh liền có dự cảm “cuối cùng cũng đến rồi”. Nàng khẽ nhắm mắt, ngồi trên loan nghi. Doãn Nam Thu bất an ôm chặt cánh tay nàng, nàng giống như một dãy núi vĩnh viễn đáng tin cậy. Tuy rằng cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền, cho dù trời có sập xuống, Vọng Ngưng Thanh cũng chưa từng sợ hãi.
Khi Vọng Ngưng Thanh mang theo Doãn Nam Thu bước vào Long Nghi Điện, liền thấy Yến Hoàng đang ngồi cao trên ghế, sắc mặt âm trầm; Hiền phi ngồi một bên với vẻ mặt u sầu; cùng với Thục phi đầy mặt tự đắc. Ngoài ra còn có vài vị phi tử có chút thể diện trong cung. Trong điện ngoại trừ người tin cậy của Yến Hoàng, các cung nhân, thị nữ khác đều đã bị cho lui xuống.
“Hoàng hậu nương nương cùng Đức phi đến rồi à?” Yến Hoàng mặt vẫn trầm không mở miệng, nhưng Thục phi lại nóng nảy mà mở miệng nói: “Đến vừa lúc, một lần nói cho rõ ràng, cũng đỡ cho bổn cung tốn nhiều lời.”
Vọng Ngưng Thanh khẽ nâng nửa hàng mi rũ xuống, nơi đó dường như có ánh tuyết: “Bệ hạ còn chưa mở miệng, Thục phi lại ra vẻ uy phong thật lớn.”
“Ngươi!” Thục phi đang định tranh luận, khóe mắt liếc qua vẻ mặt không vui của Yến Hoàng, đành phải đầy mặt không cam lòng mà cúi người hành lễ: “Là thiếp thân nóng vội, chỉ là thiếp thân nghĩ đến Bệ hạ vì Yến quốc vất vả không ngừng, hậu cung vậy mà còn có kẻ tiểu nhân gian xảo giả mang thai để tranh sủng, thật sự vì Bệ hạ mà cảm thấy đau lòng.”
Vọng Ngưng Thanh nâng Doãn Nam Thu đến vị trí ngang hàng với Thục phi, an vị cho nàng. Chính mình thì vén vạt áo, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Yến Hoàng: “Bệ hạ, cho phép tấu trình đi.”
Thái độ đúng lý hợp tình của Tống Hậu khiến Thục phi âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ chờ chứng cứ đưa ra, nàng ta muốn xem cái kẻ chỉ biết múa đao múa kiếm, thô lỗ này sẽ giải quyết thế nào.
Yến Hoàng đối diện với ánh mắt của Vọng Ngưng Thanh, vẻ mặt lạnh lùng không khỏi dịu lại, gật đầu nói: “Vậy Thục phi hãy nói cho Tử Đồng nghe đi.”
Thế này không phải khiến nàng giống như một hạ nhân sao? Thục phi tức giận đến không chịu nổi, lời nói thốt ra có chút gây gắt: “Nói cho Hoàng hậu nương nương nghe cũng không sao, chỉ là hy vọng Hoàng hậu nương nương nhất định phải xử trí theo lẽ công bằng, không thể thiên vị người quen, làm việc tư vị trái pháp luật. Phải biết, tội khi quân (lừa dối vua), làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất cũng không phải là có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà bỏ qua đâu.”
“……” Vọng Ngưng Thanh cảm thấy nếu là Tống Thanh Sước thì lúc này hẳn là có chuyện muốn nói: “… Các ngươi bình thường nói chuyện đều dài dòng lê thê như vậy sao?”
Không khí trong điện nháy mắt trở nên xấu hổ, Yến Hoàng không nhịn được ho nhẹ ra tiếng. Thục phi thì bị tức đến ngã ngửa, lập tức cũng chẳng bận tâm đến việc trình bày, phất tay nói: “Đem người dẫn tới!”
Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu nhìn, liền thấy thị vệ áp giải hai người đi lên. Một người là thái y của Thái Y Viện, nhìn qua không quá trung niên. Một người khác là thị nữ trong cung của Doãn Nam Thu, không phải một gương mặt xa lạ. Hai người đều bị khăn lụa trắng bịt miệng, bị dẫn tới sau đã bị buộc quỳ xuống, giống như hai con chuột run bần bật, đầy mặt đều là hoảng sợ.
“Trần thái y chính là thái y lần trước bắt mạch cho Đức phi muội muội, cũng xác nhận nàng mang thai.” Thục phi khẽ nâng cằm, ý bảo nói: “Mà một vị thị nữ khác, chắc hẳn Đức phi muội muội cũng không xa lạ gì đúng không?”