Khoảnh khắc cuối cùng trước khi Doãn Nam Thu mất đi ý thức, nàng chỉ nhớ rõ hơi nóng rực cháy trên đôi mắt, nhiệt độ đó dường như muốn thiêu đốt linh hồn nàng, khiến cả nhịp tim cũng mất kiểm soát.
Nàng không biết hơi nóng đó xuất phát từ bàn tay của người kia, hay từ nước mắt của chính mình, hoặc là, cả hai đều có.
— Nhưng nàng trong lúc hoảng hốt cảm thấy, mình đã uống một ly độc dược tên là “dịu dàng”.
…
Vọng Ngưng Thanh ôm Doãn Nam Thu, thân thể nàng rũ xuống như rối gỗ bị cắt đứt dây, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Yến Hoàng vẫn luôn nhẫn nhịn sự uất giận trong lòng, giờ phút này cũng đã đạt đến cực hạn. Ngài trầm mặt, suýt nữa liền muốn phất tay áo bỏ đi.
“Đa tạ Bệ hạ khoan dung.” Vọng Ngưng Thanh đột nhiên lên tiếng.
Bước chân Yến Hoàng hơi khựng lại. Ngài không quay đầu lại. Mặc kệ là Tống Thanh Sước phá vỡ phong cách hành xử ban đầu để nhận ân báo đáp cũng được hay là nàng không hề che giấu sự thiên vị đối với Doãn Nam Thu cũng thế, đều đã châm lên một ngọn lửa trong lòng ngài, đến nỗi ngữ khí của ngài lạnh lẽo hơn bao giờ hết: “Không cần.”
Vọng Ngưng Thanh lại dường như không nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của Yến Hoàng, chỉ nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của Doãn Nam Thu, lặng lẽ ngồi.
Cho đến khi Yến Hoàng sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng mới chậm rãi nói.
“Nàng đại nghịch bất đạo, nhục mạ Thánh Thượng, tội này đáng tru di. Nhưng rốt cuộc là thần thiếp đã phụ nàng trước đây, cảm tạ Bệ hạ nhân từ, ban cho nàng một giấc mộng đẹp tràn đầy hy vọng.”
Hô hấp Yến Hoàng ngưng lại. Lời nói thanh đạm của Vọng Ngưng Thanh luân chuyển mấy lần trong đầu ngài. Ý thức được thâm ý trong giọng nói của nàng, Yến Hoàng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Doãn Nam Thu trong chiếc áo sa mỏng màu xanh lam nằm trong lòng Vọng Ngưng Thanh. Khóe môi nàng chậm rãi chảy ra một vệt máu đen nhánh. Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp cũng tái nhợt như tro tàn.
“Ngươi…” Yến Hoàng hít một hơi thật sâu. Sự phẫn nộ chất chứa trong lòng đều khoảnh khắc này trong hóa thành mờ mịt: “Ngươi giết nàng?”
“… Bệ hạ, Nam Thu đã không còn là hài tử, đã làm sai chuyện thì nên tự mình gánh vác tội lỗi.” Vọng Ngưng Thanh nhẹ nhàng vỗ về lưng Doãn Nam Thu, như thể đang dỗ dành đứa bé đi vào giấc ngủ: “Nàng và thần thiếp, đều không thể lại giống như hài tử, đã làm sai chuyện đều do thần thiếp gánh vác, mà người lớn sẽ xem xét gương mặt đáng yêu của nàng mà thuận nước đẩy thuyền, dễ dàng bỏ qua cho nàng.”
“Ít nhất trong khoảnh khắc cuối cùng nàng đều cảm thấy mình được thiếp nuông chiều, vậy đã đủ rồi.” Vọng Ngưng Thanh khẽ khép mi.
“……”
— Nên diễn tả… sự chấn động này như thế nào đây?
Yến Hoàng ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Vọng Ngưng Thanh. Tư duy vốn dĩ nhạy bén từ trước đến nay đã sớm loạn thành một mớ bòng bong. Ngài nghĩ mãi mà không rõ, trên đời này làm sao lại có một nữ nhân như vậy? Tính cách như băng tuyết, cao khiết vô trần, vừa có tình nghĩa lại công tư phân minh. Dù là một quân tử quang minh lỗi lạc đứng trước mặt một người như vậy e rằng cũng sẽ tự biết xấu hổ, hổ thẹn không bằng đúng không?
Nói câu khó nghe, với một nhà anh liệt của Tống gia, xương cốt ngàn dặm của bắc cảnh, cho dù Tống Thanh Sước lợi dụng ân nghĩa để báo đáp, ngài cũng không thể làm gì được.
Ngài không thể vì một phi tần, một hài tử chưa chào đời, mà từ bỏ thanh đao có một không hai dưới thiên hạ của Tống gia này.
Trong lòng ngài có nút thắt là bởi vì ngài ôm quá nhiều kỳ vọng vào Tống Thanh Sước. Ngài cảm thấy nàng như tiên nữ hạ phàm, luôn phải khác biệt với phàm nhân.
Việc lợi dụng ân nghĩa để báo đáp, đa số người đời đều sẽ làm, nhưng vốn dĩ điều này không có gì sai lầm. Thục phi chính là một ví dụ rất tốt, dựa vào ân huệ mà bậc cha ông để lại mà hoành hành bá đạo trong hậu cung. Lòng tham lam là bản tính tự nhiên của con người, cũng không có gì đáng xấu hổ. Ngay cả chính Yến Hoàng cũng không dám nói mình trong sạch không tì vết, không hề có d*c v*ng.
Ngài chỉ có một chút thất vọng nhỏ bé, đó là sự thất vọng khi chính mắt thấy người trên mây bị nhiễm bụi trần.
Nhưng mà, Tống Thanh Sước lại một lần nữa làm ngài chấn động.
“Trẫm…” Yến Hoàng có chút lúng túng mà giang hai tay, muốn ôm lấy bóng dáng mảnh khảnh kia nhưng lại khó hiểu mà cảm thấy sợ hãi. Ngài đã không ngừng một lần cảm nhận được loại tình cảm mới mẻ mà lại xa lạ này trước mặt Tống Thanh Sước: “Trẫm cũng không để tâm —”
“Bệ hạ khoan hồng độ lượng, quy tắc thấu đáo, tự nhiên không để bụng những hành động vụng về này. Nhưng thần thiếp lại không thể nào đối với chuyện này mà dễ dàng bỏ qua.” Vọng Ngưng Thanh dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi Doãn Nam Thu. Nàng bế Doãn Nam Thu lên, xoay người lại. Khuôn mặt vốn lạnh lùng, nghiêm nghị ngày thường giống như Thiên Sơn phủ tuyết lúc chiều tà, lạnh đến thấu xương: “Khẩn cầu Bệ hạ… cho phép thần thiếp đưa linh cữu biểu muội về quê.”
Vọng Ngưng Thanh nhẹ nhàng nhếch môi, để lộ một nụ cười không chút độ ấm: “Giang Nam thật sự rất đẹp, Bệ hạ.”
…
Vọng Ngưng Thanh ôm Doãn Nam Thu bước ra khỏi cung điện. Vừa lúc là đêm khuya thanh vắng, trăng ẩn chân trời, chỉ còn lại những chấm sao dày đặc.
Yến Hoàng cởi ngọc bài của mình, đưa cho Vọng Ngưng Thanh. Có lẽ vì nỗi xấu hổ khi đã hoài nghi nàng, Yến Hoàng thậm chí không phái người đi theo.
Vọng Ngưng Thanh một đường thông suốt mà ra cung, liên hệ người hầu trong Tống gia, sai người suốt đêm chế tạo một chiếc linh cữu thoải mái, chuẩn bị xe ngựa đi Giang Nam.
Mèo nhỏ ở một bên thở ngắn than dài nói: “Haiz, một cô nương tốt như thế sao lại gặp phải Tôn thượng có ý chí sắt đá như vậy chứ?”
“Nàng ấy có lỗi gì đâu? Nàng ấy chỉ là yêu ngài mà thôi.”
Vọng Ngưng Thanh cong cong khóe môi. Sắc mặt ấy lại không giống như một “nụ cười”, không có bất kỳ độ ấm nào, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đơn thuần là nhẹ nhàng cong khóe môi.
“Mau chóng đưa người về Doãn phủ Giang Nam. Nhớ kỹ, trừ Doãn Tri Châu ra, những người khác đều chỉ có thể nhìn thấy “linh cữu”.” Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Mèo nhỏ đang ai oán cho hồng nhan bạc mệnh bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi ngẫm một nghĩ lâu, nó mới ngẩng đầu ngơ ngác nói: “Tôn thượng… Ta có thể hỏi ngài đã cho nàng ấy uống thuốc gì được không?”
“Ta không phải đã nói rồi sao?” Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu nhìn nó: “Thuốc giả chết.”
Mèo nhỏ: “……”
“… Vậy, vậy là ngài dùng một viên thuốc lừa dối hai người?” Lời nói của mèo nhỏ run nhè nhẹ.
“A.”
“Moá, Tôn thượng ngài thật sự quá cặn bã rồi, ngài thật sự quá là cặn bã rồi!”