Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 137



Thục phi sa cơ, Đức phi chết bệnh. Ba thế lực lớn trong cung lập tức mất đi hai, điều này khiến cho Hiền phi vẫn luôn thận trọng trong lời nói và việc làm có chút đứng ngồi không yên.

“Bởi vì chuyện này nhìn thế nào cũng rất giống Yến Hoàng đang ngầm ủng hộ Ngũ hoàng tử, trải đường cho con của nàng ta.” Mèo nhỏ lắc lắc cái đuôi, thở dài nói: “Không chỉ Hiền phi nghĩ vậy, các quan lại triều thần cũng nghĩ vậy. Dù sao Ngũ hoàng tử làm việc thật sự khéo léo, đẹp đẽ. Lần lũ lụt ở phương nam này cũng vậy, từng lớp từng lớp đi xuống mà lại không bị trục lợi. Ngân khố của triều đình đều được dùng vào nơi cần thiết.”

“Việc đó cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Vọng Ngưng Thanh tùy cho mèo nhỏ nằm dài trên vai mình, đạm nhiên tưới nước cho đám cỏ đuôi chó trong sân.

Mấy ngày qua, Yến Hoàng cũng không biết bị k*ch th*ch gì, gần như ngày nào cũng tới điện trong lãnh cung này của Vọng Ngưng Thanh để ngồi, đôi khi kéo dài đến đêm khuya cũng không muốn rời đi. Vọng Ngưng Thanh lo lắng việc mình lén lút dạy dỗ Thất hoàng tử sẽ bại lộ, liền đơn giản và thẳng thừng mà tổ chức một buổi lễ xuất sư cho đệ tử, tặng một kiếm tuệ đeo nhiều năm làm lễ vật, rồi không cho phép hắn tới nữa. Hơn nữa, đệ tử cũng đích xác không thích hợp leo tường vào cung của nàng nữa, bởi vì củ cải nhỏ ngày nào còn bị chó đuổi chạy, giờ đã trở thành một thanh niên tuấn mỹ.

“Đã tới tuổi mà ngay cả gọi là “thiếu niên” cũng có chút miễn cưỡng rồi.” Mèo nhỏ ngượng ngùng cười: “Nhưng mà đúng là bất ngờ thật, Thất hoàng tử là phản diện mà lại đẹp đến thế, hơn nữa mọi mặt đều rất ưu tú, so với nam chính thật sự không kém chút nào… Này không đúng rồi! Chắc chắn có chỗ gì đó không đúng! Tôn thượng lại làm lệch quỹ đạo rồi! Dạy dỗ phản diện đến nỗi ưu tú xuất sắc hơn cả nam chính gì đó! Thật sự không được đâu!”

“Đệ tử của ta đương nhiên sẽ không thua kém bất kỳ ai.” Vọng Ngưng Thanh sắc mặt đạm nhiên nhìn đám cỏ đuôi chó tràn đầy sức sống trong sân: “Chúng ta là người tu tiên, đoạt tạo hóa của trời đất, lấy tinh túy của vạn vật, tìm hiểu sự huyền bí của của nhật nguyệt, nghịch chuyển số mệnh nhân quả. Nếu thân là nhân vật chính mà kỹ năng không bằng người, khí vận bị đoạt, đó cũng là số mệnh của hắn.”

“……” Sắc mặt mèo nhỏ có chút hoảng sợ: “Trước kia ngài không nói thế mà, chẳng lẽ là ngài nảy sinh tình cảm rồi muốn dùng nguyên tắc bênh vực người mình của Thanh Hư thủ tịch của chúng ta sao?”

“Ai biết được.” Vọng Ngưng Thanh dùng tay làm kiếm, quét qua một đạo kiếm phong sắc bén làm đổ rạp vô số cỏ đuôi chó. Sau đó nàng cầm lấy cái cuốc bên cạnh, xới đất trong sân cho mềm xốp, rồi đem toàn bộ cỏ đuôi chó vùi vào trong đất . Mèo nhỏ ngồi xổm một bên nhìn bóng dáng nàng, chỉ cảm thấy Hàm Quang tiên quân thật sự vô cùng kỳ diệu.

Ai cũng nói thời gian là công bằng nhất, bất kể là người hay vật đều không trốn khỏi sự ăn mòn của năm tháng. Nhưng nhiều năm như vậy đã qua, từ Dung Hoa công chúa đến kiếm tiên Vân Xuất Tụ, rồi đến bây giờ là phế hậu Tống Thanh Sước, Hàm Quang Tiên Quân cũng đã trải qua không ít chuyện. Thế nhưng, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, một thân lạnh lẽo tựa ánh trăng cô độc chiếu tuyết, lòng lạnh như băng mà oai nghiêm.

Ai cũng nói cảnh còn người mất, lòng người dễ đổi thay nhưng duy độc tấm lòng của Hàm Quang tiên quân, dường như là vĩnh viễn bất biến.

Vọng Ngưng Thanh xới đất xong liền chuẩn bị đi lấy hạt giống, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy. Vọng Ngưng Thanh nhắm mắt lại cảm nhận một lát, xác định vị trí mấy cung nữ đang giặt giũ ngoài tường. Đang chuẩn bị leo tường qua để tìm người hỏi hạt giống ở đâu, lại đột nhiên nghe thấy hai người nói chuyện.

“Ngũ Hoàng tử thật sự giỏi giang, tuổi trẻ mà đã biết trọng dụng người tài. Nghe nói trước đây ngài ấy ở triều đình đấu lý với đám học sĩ, đánh bại một số quan lại cố chấp, già cỗi hay cậy già lên mặt. Ngài ấy còn tuyên bố rằng người quân tử có cách dùng của người quân tử, kẻ tiểu nhân có cách dùng của kẻ tiểu nhân và chỉ biết dùng người hiền tài thì chưa phải là cách trị nước hay nhất. Điều này khiến Hoàng thượng rất khen ngợi, các quan văn võ cũng tâm phục khẩu phục!”

“Lần cứu trợ lũ lụt này cũng vậy thôi. Ngũ Hoàng tử đã đưa ra kế sách “một đổi ba đấu”, tức là dùng một đấu gạo trắng để đổi ba đấu cám từ các nhà giàu ở kinh thành, khiến vật phẩm cứu trợ tăng gấp đôi. Ngài ấy còn rải một nắm cát vào lương thực cứu trợ, trộn lẫn với gạo… Lúc đó, bị các quan viên nói thẳng kết tội ghê lắm, ai cũng nói ngài ấy khắc nghiệt với dân tị nạn. Nhưng ngài ấy đã nói thế nào nhỉ?”

“”Đói không kén ăn, rét không chọn áo. Nhưng những quan tham muốn ăn chặn riêng thì khó tránh khỏi phải kén chọn. Các ngươi đã không ưa những thứ này, vậy có nghĩa là chúng sẽ đến tay những người thực sự cần”. Thật là! Ngũ Hoàng tử sao lại khôn ngoan đến thế? Linh hoạt xoay chuyển tình thế như vậy, thảo nào lại nói ra câu “ta có thể dùng cả quân tử lẫn kẻ tiểu nhân.”

“Đúng vậy, từ trước đến nay, các hoàng tử ta từng thấy, một là người chính trực đứng đắn hai là kẻ mưu mô sâu hiểm. Người như Ngũ Hoàng tử là lần đầu tiên ta thấy, lẽ nào đây chính là khí chất của một vị vua anh minh?”

“……”

Các cung nữ bàn tán sôi nổi, còn mèo nhỏ đang nằm trên vai Vọng Ngưng Thanh thì nghe đến mắt trợn tròn, mồm há hốc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Tôn, Tôn… Tôn thượng…” Mèo nhỏ hai mắt mở to, miệng đầy lông há rộng, như một con mèo sắp chết đuối, nhất thời không thốt nên lời.

“Ừm.” Vọng Ngưng Thanh khẽ cụp mắt, ánh mắt hơi gợn sóng.

Trộn cát vào lương thực cứu trợ — đây là một câu chuyện về quan tham và người hiền tài mà Vọng Ngưng Thanh từng nhắc đến khi dạy về tâm lý trị nước. Bởi vì là quan tham nên càng hiểu rõ suy nghĩ của đám quan tham ô lại. Thế nên, vị đại tham quan nổi danh sử sách kia đã để lại một đoạn chuyện xưa thú vị, trở thành ví dụ điển hình trong “nghệ thuật tính toán” mà Vọng Ngưng Thanh dùng để dạy đệ tử. Đối với đế vương, triều đình không thể trở thành chốn độc quyền của một kẻ nào đó, nếu không cuối cùng sẽ dẫn đến cảnh “muôn ngựa cùng câm tiếng kêu than” đầy bi ai.

Tuy nhiên, vị tham quan tài hoa ấy không hề tồn tại ở thế giới này. Nói cách khác, ngoài Vọng Ngưng Thanh ra, trên đời này chỉ có “Thất Hoàng tử” mới biết câu chuyện này.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Liệu có phải bài giảng của Tôn thượng đã viết sẵn vô tình bị Ngũ Hoàng tử lấy được không?” Mèo nhỏ run rẩy đổ mồ hôi lạnh nói: “Chẳng, chẳng phải cũng có những trường hợp như vậy sao? Dù sao, đó là nam chính mà, ngay cả khi rơi xuống vực cũng có thể nhặt được sách võ công bí truyền. Việc vô tình có được kế sách của kẻ xấu và cướp công của kẻ xấu cũng là điều có thể xảy ra… phải không?”

Giọng nói cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra yếu ớt của mèo nhỏ càng lúc càng nhỏ dần, đến cuối cùng ngay cả chính nó cũng mất đi sự tự tin.