Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 141



Trong Tẩm điện Ngọa Long, một sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm.

Yến Hoàng ngồi trên long sàng, Mộ Dung Thần quỳ dưới đất, chỉ một bước chân mà xa cách như trời vực.

“Con có biết con đang nói gì không?” Yến Hoàng xoay chiếc nhẫn ban chỉ, thần sắc trầm ngưng: “Nếu những gì con nói là thật, thì dù có là đệ tử của Tống Thanh Sước cũng không giữ được con đâu.”

Mưu kế nhỏ bị Yến Hoàng nhìn thấu, nhưng Mộ Dung Thần không hề hoảng sợ, vẫn trầm tĩnh nói: “Vâng, nhi thần rất rõ ràng, hơn nữa, từ nhỏ nhi thần đã luôn suy nghĩ về vấn đề này, vì thế mà nơm nớp lo sợ không yên, thậm chí từng nghĩ đến chết cho xong chuyện.”

Yến Hoàng nghe xong, lại nổi giận: “Kẻ hèn nhát!”

“Phụ hoàng giáo huấn đúng lắm.” Mộ Dung Thần cúi đầu. Giang sơn chưa mất, xã tắc còn đó, con cháu hoàng thất tìm chết là một vết nhơ tày trời, sẽ khiến cả hoàng tộc không dám ngẩng đầu: “Cho đến trước khi gặp sư phụ, nhi thần vẫn luôn hèn mọn sống qua ngày, không dám tự tin, thậm chí có lẽ còn chưa sống đúng như một người nên sống. Nói là kẻ hèn nhát… cũng không sai.”

“……” Yến Hoàng trầm mặc một lát, nhìn đứa con mà mình ưng ý nhất: “Vậy vì sao bây giờ lại có thể nói ra?”

“Bởi vì sư phụ vẫn luôn chân thành đối đãi với người khác, không phải sao?” Mộ Dung Thần nghe thấy giọng mình phiêu đãng gần như hư vô, nhiễm chút thản nhiên rất giống người kia: “Nhi thần lớn lên dưới bóng phụ hoàng và sư phụ, muốn giống phụ hoàng không gì không làm được, cũng muốn giống sư phụ thành ý chính tâm (chân thành trong suy nghĩ và ngay thẳng trong tấm lòng). Nhi thần không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng thân là hoàng tử Yến quốc, nhi tử của phụ hoàng, đệ tử của sư phụ, dù thế nào cũng không nên bị coi là điều đáng hổ thẹn. Cho nên nhi thần đến đây, đối mặt với phụ hoàng và cũng đối mặt với chính mình.”

Sớm không nói, muộn không nói, tại sao cố tình chọn đúng lúc này?

Bởi vì quá sớm hay quá muộn, đều không thể coi là “thẳng thắn” mà là “cưỡng ép”. Nói quá sớm, Thất hoàng tử Mộ Dung Tranh khó thành tài, lại có Thục phi, người mẫu phi tàn nhẫn độc ác đứng sau lưng hắn, thực sự không phải là Thái tử lý tưởng trong mắt Yến Hoàng; nói quá muộn, Ngũ hoàng tử đã đủ lông đủ cánh, triều thần bắt đầu chia bè chia phái, lúc này thẳng thắn thân phận không nghi ngờ gì là lấy thế ép người, ngoài việc xé rách mặt ra Yến Hoàng căn bản không có đường sống để “cân nhắc lợi hại”. Chỉ có cục diện hiện tại, nói không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc.

“Nhi thần một lòng hướng về Yến quốc, nhưng nhi thần cũng biết, một vị hoàng tử mang dòng máu của vong quốc, sinh ra đã mang trên lưng “tội danh” suốt đời không thể tẩy sạch.” Mộ Dung Thần cúi đầu, khẽ nhắm mắt: “Nếu phụ hoàng cho phép, nhi thần nguyện phụng Thái tử làm quân, từ nay về sau một lòng phò tá Thái tử, hiến mưu hiến sách, bình định quốc gia; nếu phụ hoàng không đồng ý, nhi thần nguyện tự thỉnh rời cung, trấn thủ hoàng lăng. Nếu phụ hoàng… muốn lấy mạng nhi thần, nhi thần cũng không lời oán trách.”

Sự sắp xếp của Mộ Dung Thần có thể nói là chu đáo mọi mặt, Yến Hoàng lại tức giận đến mức bật cười: “Cái chiêu này, cũng là học từ Tống Thanh Sước?”

“Vâng.” Việc Tống Thanh Sước giỏi nhất, chính là phơi bày tất cả những điều có thể nói lẫn không thể nói dưới ánh mặt trời chói chang và ném mọi lựa chọn khó xử cho người khác quyết định: “Sư phụ từng nói, ít nghĩ ít lo, năm tháng bình an. Nhi thần nghĩ hơn mười năm cũng không tìm ra phương pháp vẹn cả đôi đường, nếu là phụ hoàng, tình thế nhất định sẽ khác, phải không ạ?”

Khi Mộ Dung Thần nói những lời này, giọng điệu lại vô thức nhuốm chút dựa dẫm của trẻ thơ, dù rằng gần vua như gần cọp, nhưng họ vừa là vua tôi vừa là phụ tử.

“… Đứa trẻ do Hoàng hậu nuôi dưỡng, trẫm tin hắn tuyệt sẽ không phản quốc.” Yến Hoàng trầm giọng nói: “Nhưng con hẳn cũng đã biết rõ, nếu người khác được lập Thái tử thì Thái tử tuyệt đối không thể đặt cả tấm lòng vào người đã có hiền danh như con. Một khi thân thế con bại lộ, tất sẽ trở thành cái cớ để Thái tử trừ bỏ kẻ đối lập sau khi đăng cơ. Bởi đệ tử của Hoàng hậu cũng như chính Hoàng hậu vậy, đứng giữa đám đông vẫn mãi là hạc trắng giữa bầy gà, không có vị hoàng đế nào có thể dung thứ hào quang của thần tử lấn át mình, dù là trẫm cũng không thể.”

“Phụ hoàng…” Mộ Dung Thần làm sao không biết đây là một con đường chông gai đầy rẫy? Nhưng bất luận thế nào, hắn đều muốn thay đổi cục diện khó khăn hiện tại.

“Trẫm quyết định lập con làm Thái tử.” Yến Hoàng nhíu mày nói: “Nhưng trẫm có điều kiện.”

“Con nếu đăng cơ, phải lập nữ tử Tống gia làm Hoàng hậu.”



Kể từ khi Thục phi sa cơ, đãi ngộ của Thất hoàng tử trong cung liền rớt xuống vực thẳm. Dù không đến nỗi sa cơ lỡ vận nhưng những điều phô trương kiêu ngạo trước kia đều không còn. Tường đổ mọi người đẩy, những kẻ nô bộc trong cung Thục phi vốn kiêu ngạo vô độ như chủ tử mình, giờ cũng kẹp chặt đuôi mà sống, không thể như trước kia mà nịnh nọt lấy lòng Thất hoàng tử. Thất hoàng tử không chịu nổi sự chênh lệch này, luôn cảm thấy các cung nhân xung quanh đều coi thường mình, bởi vậy cả ngày đóng cửa không ra, sống một cuộc đời sa đọa hoang đường.

Vọng Ngưng Thanh tìm thấy Thất hoàng tử khi hắn đang trốn trong cung mình, ngược đãi chó mà Thục phi nuôi.

Ba con chó cảnh nhỏ bị đánh đến nỗi thoi thóp, chỉ có thể phát ra tiếng r*n r* “ư ử” thảm thiết, nhưng dù vậy Mộ Dung Tranh cũng không có ý định dừng tay.

Đôi mắt hắn đen thẫm tựa hồ lắng đọng sương mù dày đặc, thần sắc bạo ngược, nhìn những con chó con đang giãy giụa trên đất, hắn mặt không đổi sắc cầm lấy con dao nhỏ.

“Đã vô dụng đến mức phải tìm niềm an ủi từ tiếng k** r*n của súc vật rồi ư?” Vọng Ngưng Thanh ánh mắt đạm bạc, lời nói lạnh lẽo tựa khối băng không tan ở phương Bắc.

“Ai?!” Mộ Dung Tranh nghe thấy tiếng người, trong lòng chợt giật mình, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt vẫn đầy hung ác, không hề có chút chột dạ nào: “Muốn chết sao? Ra đây!”

Ú oà. Mèo nhỏ tặc lưỡi, dám nói chuyện như vậy với Tôn Thượng thì chỉ có mỗi Thất hoàng tử, hơn nữa hắn còn có năm phần giống với nam chính vừa mới lừa dối tình nghĩa sư đồ của Tôn Thượng.