Mèo nhỏ khẳng định Vọng Ngưng Thanh sẽ không nhẫn nhịn và sự thật cũng đúng là như vậy. Mèo nhỏ chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề, tiếng thân thể va vào tường khiến người ta ê răng. Thất hoàng tử vốn nổi tiếng “võ nghệ xuất chúng” cũng không qua nổi một hiệp dưới tay Vọng Ngưng Thanh, không lâu sau liền nằm liệt trên đất như ba con chó cảnh kia, vô ích giãy giụa.
“Quả nhiên còn yếu ớt hơn cả tưởng tượng.” Vọng Ngưng Thanh mặt không đổi sắc giẫm lên má Mộ Dung Tranh, từng chút một gia tăng lực đạo: “Thừa tướng sụp đổ, Thục phi thất thế
ngươi liền buông thả bản thân thành một vũng bùn lầy sao? Ngược đãi cung nữ thái giám, trêu đùa nữ nhân, ngoài việc trút giận vô cớ như một đứa trẻ, ngươi còn có thể làm gì?”
Mộ Dung Tranh bị một cú đá vừa rồi của Vọng Ngưng Thanh khiến khí huyết cuồn cuộn, cổ họng nghẹn ứ hồi lâu không nói nên lời: “…TỐNG THANH SƯỚC!”
Gọi cha ngươi làm gì? Mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn ánh mắt Vọng Ngưng Thanh lạnh lẽo như đang nhìn rác rưởi, trong đầu chợt lóe lên một câu chửi thề bá đạo như vậy, lập tức không nhịn được mà nuốt nước bọt: “Kìa, Tôn Thượng, hình như chúng ta đã báo cho Thất hoàng tử sẽ trợ giúp hắn đăng cơ rồi mới đến gặp hắn phải không? Ngài, ngài giờ đang làm gì vậy?”
“Thu đồ đệ.” Ánh mắt Vọng Ngưng Thanh lạnh băng, giọng điệu cũng không chút ấm áp: “Hắn đã đồng ý rồi, không phải sao?”
“… Đây là thái độ nên có khi thu đồ ư?!” Mèo nhỏ xù lông: “Ta biết nam chính lừa dối ngài khiến ngài không vui, nhưng giận cá chém thớt như vậy có phải hơi quá đáng không?”
“Không có.” Vọng Ngưng Thanh nhìn hư không, nói là giận cá chém thớt thì không bằng nói là nàng không hề có cảm xúc lên xuống: “Vốn dĩ phải là như thế này mới đúng, như vậy mới là không bình thường, ta chỉ là nhớ lầm —”
Lời nói của Vọng Ngưng Thanh không đầu không đuôi, nhưng mèo nhỏ dường như cảm thấy nguy hiểm, lặng lẽ ngậm miệng lại.
“Ngươi rất tức giận?” Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mượt buông xõa, khiến khuôn mặt quá đỗi mỹ diễm của nàng thêm vài phần yếu ớt ôn hòa: “Có gì mà tức giận, giống như ngươi đúng lý hợp tình ngược đãi ba con chó con kia vậy. Bây giờ ngươi và chúng nó cũng không có gì khác nhau, phải không?”
Vọng Ngưng Thanh nói xong liền buông chân ra, Mộ Dung Tranh đau đến nhe răng trợn mắt, đang định chửi ầm lên, trên ngực lập tức lại ăn thêm một cú đá thật mạnh. Mộ Dung Tranh một hơi còn chưa thở lên được, đã bị Vọng Ngưng Thanh điểm á huyệt, đến tiếng kêu đau đớn cũng nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vọng Ngưng Thanh nửa ngồi xổm xuống, sắc mặt lạnh băng bóp lấy mặt hắn.
Mộ Dung Tranh thân là hoàng tử, mẫu phi lại xuất thân danh môn quý tộc, bản thân hắn cũng sở hữu một dung mạo cực kỳ tuấn mỹ xuất sắc.
Bởi vì từ nhỏ cuộc sống quá thoải mái, mẫu phi lại là kiểu tính tình ương ngạnh kiêu ngạo không chịu thiệt thòi cho nên Mộ Dung Tranh tuy có năm phần tương tự với Mộ Dung Thần, nhưng thần thái giữa mày lại rất khác biệt. Mặc dù hắn vì những gì đã trải qua mấy ngày nay mà trở nên hung hãn nhưng cũng không khó để nhận ra ngày xưa hắn chắc chắn là một công tử thanh quý phóng khoáng, khí phách hăng hái.
“Ta ấy, vẫn luôn muốn giống sư tôn, tận lực đối đãi dịu dàng với đệ tử của mình.” Vọng Ngưng Thanh mặt nửa chìm trong bóng tối, ánh mắt đạm nhiên mà lạnh lẽo: “Nhưng ngàn năm ngàn tháng làm ta quên mất rất nhiều chuyện, ví dụ như sư tôn có lẽ không dịu dàng đến vậy, dù sao trong lời đồn, sư tôn từng tự tay g**t ch*t hai đệ tử của mình.”
Mèo nhỏ chỉ cảm thấy sởn gai ốc, còn Mộ Dung Tranh thì đau đến mức lưng uốn cong, tai ù ù liên hồi, sớm đã không nghe rõ nàng nói nhỏ.
“Ta là đệ tử thứ ba của sư tôn, nhưng cũng là đệ tử duy nhất, cuối cùng.” Vọng Ngưng Thanh lẩm bẩm tự nói, không biết là nói cho mèo nhỏ nghe hay nói cho chính mình nghe: “Ta từng nghe nói, đại đệ tử của sư phụ vì người yêu mà có ý đồ nghịch thiên cải mệnh, không tiếc làm những việc thương thiên hại lý cho nên bị sư tôn tự tay g**t ch*t. Nhị đệ tử tẩu hỏa nhập ma lạc vào Ma giới, vì nâng cao thực lực không tiếc lấy máu người làm tế phẩm, cuối cùng bị sư tôn truy sát tận thiên nhai, bỏ mạng… Còn ta khi còn bé một khi phạm sai lầm, sư tôn nhất định sẽ ra tay, chưa bao giờ khuyên nhủ.”
“Ta muốn “dịu dàng” với đệ tử nhưng lại quên mất chúng ta, một mạch Thanh Hư thủ tịch vốn không biết “dịu dàng” là gì.”
— Họ là lưỡi kiếm được băng tuyết tôi luyện, là cốt kiếm được sắt đá tạo thành.
Vọng Ngưng Thanh khom lưng nhấc cổ áo Mộ Dung Tranh, giống như kéo một bao trấu nặng trĩu mà kéo Mộ Dung Tranh đi về phía nội thất. Khoảnh khắc đó, mèo nhỏ nhận ra Mộ Dung Tranh trong nhận thức của Vọng Ngưng Thanh có lẽ thật sự chỉ là một “vũng bùn lầy”. Ánh mắt lạnh băng, sắc bén như mũi kiếm ấy làm mèo nhỏ rùng mình, trong chốc lát thế mà không có dũng khí đi theo.
Tóm, tóm lại, trước tiên phải xử lý ba con chó con đã. Mèo nhỏ tự tìm một cái cớ, l**m l**m tai của con chó con đang không ngừng nức nở.
“Còn một năm nữa.” Vọng Ngưng Thanh trầm giọng nói: “Ta vẫn chưa thua.”
Mộ Dung Tranh từ cơn đau nhức phục hồi lại tinh thần, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt diễm lệ như xuân sáng nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết.
“Dù là bùn lầy, cũng phải trát lên tường bằng được cho ta.”