Nếu nói Vọng Ngưng Thanh đời này hối hận nhất là thu Mộ Dung Thần làm đồ đệ, thì Mộ Dung Tranh đời này hối hận nhất, có lẽ chính là bái Tống Thanh Sước làm sư phụ.
Mèo nhỏ mỗi ngày đều sống không còn gì lưu luyến khi nhìn cặp thầy trò này làm tổn thương nhau, chỉ cảm thấy đời mèo của mình sao mà gian nan đến thế.
“Ngồi thẳng.” Vọng Ngưng Thanh nâng cuốn 《Luận ngữ》, dùng một thước kẻ đập vào lưng Mộ Dung Tranh: “Lưng không có xương, da thịt bầm dập, xấu xí.”
“Ai cần ngươi quản?!” Mộ Dung Tranh lau nước mắt, tay nắm chặt bút lông đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, uất ức đến nghẹn ngào: “Mẫu phi cũng chưa từng đánh ta! Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?!”
Vọng Ngưng Thanh ném cho hắn một ánh mắt băng giá như mùa đông lạnh lẽo, bảo hắn tự mình cảm nhận. Đúng là Thiên Đạo luân hồi, chính vì Thục phi không nỡ quản giáo, nên một ngày kia mới có người thay nàng dạy dỗ nhi tử. Mộ Dung Tranh không muốn Vọng Ngưng Thanh làm sư phụ nhưng nếu có thể, Vọng Ngưng Thanh cũng đâu muốn nhận một đệ tử đã hỏng từ trong gốc rễ như vậy?
Hơn nửa năm qua, Vọng Ngưng Thanh áp dụng triệt để lối giáo dục của Thanh Hư thủ tịch cho Thất hoàng tử Mộ Dung Tranh, tuân theo nguyên tắc “gậy gộc rèn nên trò ngoan”, đánh cho Thất hoàng tử khóc cha gọi mẹ, nhưng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Thất hoàng tử từ nhỏ sống trong nhung lụa có lẽ chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Để thoát khỏi sự kiểm soát của Vọng Ngưng Thanh, hắn đã vắt óc dùng không ít thủ đoạn, nhưng Vọng Ngưng Thanh đã sắp xếp mèo nhỏ ở bên cạnh hắn giám sát suốt ngày, nên bất kể hắn có làm ầm ĩ thế nào, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Như Lai.
《Luận ngữ》 có câu: Lễ giáo cung kiệm trang kính, đó là nền tảng lập thân. Có lễ thì an, vô lễ thì nguy. Cho nên không học lễ thì không thể lập thân. Vọng Ngưng Thanh trong lòng hiểu rõ rằng “đọc sách hiểu đạo lý, tu thân dưỡng tính”, để uốn nắn tính cách của vị hoàng tử chỉ thích múa đao múa kiếm, không thông văn chương chữ nghĩa này nàng đã giữ hắn ở lại trong cung để đọc sách, luyện viết ròng rã hơn nửa năm trời, cuối cùng đã khiến Thất hoàng tử khuất phục.
Đương nhiên, là “khuất phục” chứ không phải “thay đổi” — trên thực tế, sau hơn nửa năm sống trong địa ngục, mèo nhỏ cũng biết Thất hoàng tử chỉ sợ tính cách đã định hình, dù Vọng Ngưng Thanh có đánh nát xương cốt của hắn để dạy lại từ đầu, hắn cũng không thể thay đổi nhanh chóng được. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc nửa năm trước Thất hoàng tử vì muốn thoát khỏi Vọng Ngưng Thanh mà mượn mối quan hệ của Thục phi để sắp xếp cung nữ đi ăn cắp quần áo của Vọng Ngưng Thanh, muốn giả tạo bằng chứng Hoàng hậu tư thông với cấm vệ quân, mèo nhỏ đã biết người này đã thối nát từ trong ra ngoài rồi.
“Thủ đoạn mưu kế đến nhân phẩm đạo đức đều toát ra một vẻ không phóng khoáng.” Vọng Ngưng Thanh khi vạch trần âm mưu của Thất hoàng tử quả thực mặt mày đen sầm, hận không thể đánh tên hoàng tử có thủ đoạn chẳng khác gì một oán phụ thâm cung này xuống địa ngục: “Phi tử tư thông với thị vệ đúng là tội chết, nhưng Tống Thanh Sước là một ngoại lệ. Một thị vệ vô danh và một trung thần lập được chiến công hiển hách, ngươi nghĩ Bệ hạ sẽ tin ai? Cho dù Bệ hạ xử lý ta thì cũng chỉ là quay về lãnh cung mà thôi, kế sách không thể nhổ cỏ tận gốc chính là đánh rắn động cỏ, lãng phí một quân cờ tốt, còn khiến ngươi nằm bẹp dí như chó chết ở đây.”
Bị đánh như một con chó chết, Thất hoàng tử cuối cùng không chịu nổi uất ức, lớn tiếng gào lên: “Là ngươi nói muốn giúp ta giành ngôi vị Thái tử, bây giờ lại chê ta làm gì?!”
“Thái tử?” Vọng Ngưng Thanh cười lạnh: “Ngươi cũng xứng?”
Ba chữ này chạm vào nỗi đau sâu kín trong lòng Thất hoàng tử, làm hắn cực kỳ mất kiểm soát mà gào lên: “Đúng! Ta không xứng! Mộ Dung Thần xứng nhất! Ngươi đi tìm hắn đi! Nữ chiến thần, nữ anh hùng cao quý như ngươi đương nhiên không thể để mắt đến kẻ như chó chết như ta! Nói cái gì muốn giúp ta giành ngôi Thái tử, ngươi căn bản chỉ là thừa cơ nhục nhã ta đúng không?”
Vọng Ngưng Thanh không đáp lại, nàng nâng cuốn 《Đạo Đức Kinh》 trong tay, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử: “Vì sao ngươi muốn làm Thái tử?”
Tiếng khóc của Mộ Dung Tranh nghẹn lại, hắn biết trước mặt người này mình căn bản không cần giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch, liền đường hoàng chính đáng nói: “Muốn có tất cả những điều tốt nhất trên đời, có gì sai?”
Cho nên mới nói, đây chính là lý do ngươi không thể làm Thái tử đó. Mèo nhỏ trong lòng thở dài một hơi. Nếu vấn đề này đổi lại là Mộ Dung Thần trả lời, hắn có thể từ việc dân chúng an khang hạnh phúc mà diễn giải lên đến lý tưởng thiên hạ hoà thuận. Bất kể là thật lòng hay không, ít nhất tư tưởng của hắn đã đủ cao. Nhưng với Thất hoàng tử thì chỉ một câu “Thái tử rất tốt ta phải làm Thái tử”, hết.
Đã ngu xuẩn lại còn nông cạn.
“Từ nhỏ đến lớn, không có ai quản ta.” Mộ Dung Tranh quay lưng lại với Vọng Ngưng Thanh, một bên hai mắt đẫm lệ chép kinh văn, một bên lẩm bẩm chửi nhỏ: “Người có kỳ vọng lớn với ta thì không dạy ta điều tốt, người không có kỳ vọng thì lại không quan tâm. Đợi đến khi ta trưởng thành, các ngươi lại nói ta sai rồi, nhưng rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”
Lời nói của Mộ Dung Tranh rất nhỏ, nhưng võ công cao siêu như Vọng Ngưng Thanh sao có thể không nghe thấy? Nhưng sắc mặt nàng không đổi, mắt nhìn thẳng, lật xem sách trong tay.
“Tôn thượng…” Ngược lại, mèo nhỏ lại có chút xót xa trong lòng vì những lời lẩm bẩm của Thất hoàng tử: “Hắn cũng rất đáng thương…”
“Đừng dùng trò này nữa.” Vọng Ngưng Thanh không ngẩng đầu nói: “Giả thảm, giả đáng thương rồi nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng (ý chỉ sự thay đổi tốt đẹp của kẻ chơi bời), loại chiêu trò cũ rích này ta năm xưa đã chơi chán rồi, người đã lớn như vậy còn không biết xấu hổ.”
— Đương nhiên cái “ta” này là chỉ Tống Thanh Sước.
Mèo nhỏ: “……”