Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 147



Vọng Ngưng Thanh đã chuẩn bị chu đáo.

Trước khi “mưu phản”, nàng đã tìm được vị thái giám nhỏ đã mật báo cho nam chính trong quỹ đạo định sẵn, lén lút tiết lộ tin tức “Phế hậu Tống Thanh Sước liên hệ cựu thần với ý đồ mưu phản” cho vị thái giám đó. Sau đó nàng lại tốn không ít thời gian, xác định thân tín mà Hiền phi giấu kín trong cung cùng với ám đinh trong triều đình. Bởi vì dù muốn “mưu phản”, nhưng những thứ như nhân quả thì vẫn nên tránh được thì tránh. Sở quốc đã vong, dư đảng của nó giết thì cứ giết, nhưng lỡ như không cẩn thận giết nhầm tâm phúc của nam chính thì tương lai lại sẽ có chuyện phải giải quyết nữa.

Khi Vọng Ngưng Thanh rút kiếm đối mặt với đệ tử cũ, tâm tình vô cùng bình tĩnh. Một mạch Thanh Hư Thủ Tịch tuy nói là bênh vực người nhà, nhưng tuyệt đối không có chuyện “không thể rút kiếm chỉa vào người nhà”. Ngược lại, Vọng Ngưng Thanh trước khi thành tựu kiếm đạo đã không ít lần bị Minh Kiếm Tiên Tôn đánh đòn. Trong giới tu chân, sư phụ đánh đồ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).

Mộ Dung Tranh đã sắp bị đánh phế rồi nhưng đồ đệ Mộ Dung Thần Vọng này Ngưng Thanh thực sự không nỡ ra tay đánh.

Bởi vì Mộ Dung Thần rất ngoan.

Nếu bỏ qua “lần đầu gặp gỡ ” tồi tệ kia, thì Vọng Ngưng Thanh cũng không thể phủ nhận, Mộ Dung Thần là một đồ đệ cực kỳ hợp ý nàng. Bất kể là dung mạo, tài học, thiên phú hay tâm tính, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng rất hợp ý Vọng Ngưng Thanh. Mặc dù sự “yêu thích” này tuy không đến mức khiến Vọng Ngưng Thanh khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng kỳ thực cũng đã sắp xếp đường lui cho đồ đệ “số phận đau khổ” này.

— Kết quả lại dùng vào người Mộ Dung Tranh, kẻ bùn lầy không nên thân kia.

Kỳ thực, khác với suy nghĩ của mèo nhỏ, đối với sự lừa dối của Mộ Dung Thần, Vọng Ngưng Thanh không hề cảm thấy “đau lòng” hay “bị lừa dối tình cảm”. Nói một cách khó nghe, Mộ Dung Thần che giấu thân phận của mình quả thực là sai, nhưng nàng, người làm sư phụ này chẳng phải cũng trơ mắt nhìn đồ đệ đi vào “con đường không lối về” mà không hề ngăn cản sao? Gieo nhân nào thì gặt quả đó, có báo ứng là chuyện đương nhiên.

Vọng Ngưng Thanh cảm thấy lòng rất phức tạp, đơn giản là vì nàng dự cảm được lần độ kiếp này của mình lại sắp lật thuyền.

Không phải Vọng Ngưng Thanh khoe khoang, mà là do sự sợ hãi của đồ đệ đối với sư phụ của một mạch Thanh Hư Thủ Tịch đã khắc sâu vào xương cốt. Tuy rằng một mạch này đã từng có người dễ dàng thay đổi đường lối, đọa tiên nhập ma, thậm chí là mất hết lương tâm không việc ác nào không làm, nhưng khi sư diệt tổ (phản bội thầy, giết tổ tiên) thì thực sự chưa từng có. Ngay cả nhị sư huynh của Vọng Ngưng Thanh, người chỉ nghe danh mà không thấy mặt sau khi đọa vào ma đạo cũng không dám đối đầu trực diện với Minh Kiếm Tiên Tôn, thà rằng chạy trốn xa tám trăm dặm đến chân trời góc biển, cũng không dám đối mặt với lửa giận của Minh Kiếm Tiên Tôn.

Đệ tử do chính mình dạy dỗ thì mình biết, Mộ Dung Thần đứa trẻ đó có tâm cơ, có thủ đoạn nhưng liệu có thể giống như trong quỹ đạo định sẵn mà ban chết “Tống Thanh Sước” hay không, vẫn là một ẩn số.

Tuy nói người tu chân vấn đạo có ý đồ siêu thoát tam giới ngũ hành là hành động chống lại ý trời, nhất định phải đối mặt với tam tai cửu nạn và kiếp nạn vô tận, nhưng xui xẻo đến mức như Vọng Ngưng Thanh thì thật là chưa từng nghe thấy. Từ Dung Hoa công chúa đến Tống Thanh Sước đời này, bất kể nàng làm gì cũng đều là sai, dù nàng đứng yên tại chỗ, tình thế cũng sẽ phát triển theo hướng không như mong muốn.

“Hoàng hậu nương nương.” Hiền phi đang đắc ý chưa bao giờ nghĩ đến vào thời điểm mấu chốt này lại xuất hiện một Tống Thanh Sước, trong lúc hoảng loạn cũng không giữ được vẻ thong dong thường ngày: “Hoàng hậu nương nương, tiện thiếp mệnh như bồ liễu, may mắn được Bệ hạ thương xót, bầu bạn quân thượng mấy năm. Hiện giờ Bệ hạ băng hà, thây cốt chưa lạnh, thiếp thân thực sự không còn sức lực tranh cãi với ngài, ngài, ngài…”

Hiền phi nói nói, nước mắt đã rơi như mưa.

Lời nàng nói rất khéo, vừa không tự bào chữa cũng không tiếp lời, ngược lại còn đánh vào tình cảm, kể lể nỗi buồn và sự bất lực của mình.

Người đời này luôn coi trọng “người chết là lớn nhất”. Qua lời Hiền phi vừa nói, Tống Thanh Sước trong lúc Yến Hoàng thây cốt chưa lạnh đã khơi mào tranh chấp đoạt vị, chỉ khiến người ta cảm thấy bụng dạ khó lường, bạc tình quả nghĩa. Nhưng Vọng Ngưng Thanh không hề bực bội, trên thực tế việc làm của Hiền phi rất hợp ý nàng, vì giờ đây nàng đang xé rách lớp mặt nạ, sắp sửa lộ ra mặt “cay nghiệt” của mình.

“Bổn cung nếu đã đến đây, tự nhiên là đã thu thập đủ chứng cứ.” Vọng Ngưng Thanh nâng tay, thân tín đứng bên cạnh nàng liền nâng một cái khay bước ra khỏi hàng. Trên khay phủ lụa đựng ba cuộn giấy và một miếng ngọc bội trông rất cổ kính: “Đây là lời khai của người hầu trong nhà của “phụ thân” Hiền phi, Thường Ngự Sử và lời khai của con nuôi của Thái giám đại nội năm xưa hộ tống Lưu Vũ thoát khỏi hoàng cung Sở quốc. Mặc dù Thường Ngự Sử để che giấu tung tích của Lưu Vũ đã giết người diệt khẩu hai thái giám kia, nhưng hắn không ngờ một trong số đó đã để lại vật chứng thân phận của Lưu Vũ cho con nuôi.”

Vọng Ngưng Thanh từ từ kể ra những chứng cứ mình điều tra được, thân tín đứng bên cạnh nàng cũng theo lời nàng mà lần lượt trình bày chứng cứ. Trong đó có cả miếng ngọc bội mà Sở Hoàng ban tặng cho công chúa thứ 11 Lưu Vũ, trên đó khắc chữ “Tặng con ta Lưu Vũ”. Vị thái giám đại nội hộ tống công chúa Lưu Vũ chạy trốn khỏi hoàng cung là người tinh ranh, tuy hắn trung thành với hoàng thất vong quốc nhưng rốt cuộc cũng là người có vướng bận. Để mưu cầu đường lui cho thê tử và con nuôi của mình, hắn đã lén lút lấy miếng ngọc bội này giao cho con nuôi mình, còn dặn dò kỹ lưỡng nếu chưa đến bước đường cùng thì không được dùng vật này.

Tuy nhiên, vị thái giám đại nội kia có giác ngộ chịu chết, đứa con nuôi của hắn tuổi tác còn nhỏ nhưng lại không phải người quên thù. Hắn giữ bí mật về công chúa Lưu Vũ, cho đến tận hôm nay.

“Cánh tay Lưu Vũ vết bớt hình bướm đỏ, giữa lông mày có nốt ruồi.” Lời khai của thái giám miêu tả chi tiết đặc điểm của công chúa Sở quốc Lưu Vũ.

Vọng Ngưng Thanh có được lời khai quá tường tận, căn bản không giống như là bịa đặt ra. Hiện giờ chứng cứ vừa đưa ra, các quan lại triều đình đều hoảng sợ, nhất thời xì xào bàn tán, mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu. Bất kể lời khai này là thật hay giả, nhưng hôm nay việc Thái tử đăng cơ e rằng không thể dễ dàng kết thúc. Phế hậu Tống Thanh Sước nếu đã quyết tâm muốn phản, thì thiên hạ rộng lớn này còn ai có thể ngăn cản?