Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 148



“Ngậm máu phun người!” Hiền phi lúc này hoàn toàn không ngồi yên được, nàng đau khổ tột độ nói: “Lời khai có thể giả tạo, lòng người cũng khó mà thấy rõ, Hoàng hậu nương nương là “anh hùng” lừng danh của Yến quốc, nếu thực sự muốn phản, người theo đuổi nhất định sẽ rất đông, hà tất phải bắt nạt mẫu tử thiếp thân cô đơn yếu ớt, không nơi nương tựa? Thiếp thân nhập cung khi Trữ Tú Cung từng bị hỏa hoạn do cung nữ lỡ tay làm đổ dầu đèn, lúc đó thiếp thân vì hộ giá mà bị bỏng cánh tay, do đó để lại vết sẹo cháy. Chuyện này không phải bí mật, người nếu muốn làm lớn chuyện bằng cách này, chẳng phải là đảo lộn trắng đen, đánh cho nhận tội sao?!”

Vọng Ngưng Thanh nghe vậy lại nhướng mày, đuôi lông mày sắc bén kia một khi nhếch lên, liền lộ ra vẻ kiệt ngạo không ai bì nổi: “Muốn hủy diệt vết bớt bẩm sinh, tự nhiên là hỏa hoạn là tốt nhất. Vừa có thể hủy diệt quá khứ của mình, lại có thể đổi lấy sự thương tiếc của Bệ hạ, một mũi tên trúng hai đích, chẳng phải là vui thay? Hiền phi… không, Lưu Vũ, bổn cung khuyên ngươi vẫn nên đưa tay chịu trói thì hơn, để bắt được đuôi cáo của ngươi, bản cung đã ẩn mình trong lãnh cung suốt hơn mười năm. Hiện giờ bằng chứng như núi, không chấp nhận ngươi giảo biện!”

“Ngươi, ngươi —!” Hiền phi có lẽ chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nương nương cô lãnh cao tuyệt thay đổi sắc mặt. Trong lòng nàng, chiến thần Tống Thanh Sước chính là một người cao ngạo trên mây. Hiền phi chưa bao giờ nghĩ rằng nàng cũng sẽ vô lại giống như một tên lính quèn: “Hơn mười năm trước ngươi đã luôn mưu tính việc này, mãi đến khi tân hoàng sắp đăng cơ mới đứng ra, nói ngươi không có ý đồ khác, ai tin —?!”

Nói, nói được thì nói nhiều thêm chút. Vọng Ngưng Thanh mặt lạnh như băng, trong lòng lại rất vừa lòng với màn đối đáp của Hiền phi. Không sai, vết bớt cũng vậy, thời cơ mưu phản cũng thế, đều là sơ hở nàng cố ý để lại chỉ để khiến triều thần dấy lên nghi ngờ. Rốt cuộc đối với Vọng Ngưng Thanh, mưu phản là nhất định phải mưu phản, nhưng tuyệt đối không được thành công.

“Bổn cung hôm nay đến đây không phải để nghe ngươi giảng đạo lý.” Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng nói: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, kẻ làm trái, chém.”

Một chữ “chém” được Vọng Ngưng Thanh nói ra đầy sát khí, tàn khốc vô cùng. Một số người nhát gan suýt nữa mềm nhũn chân, thiếu chút nữa quỳ xuống trước Hoàng hậu nương nương ngay tại chỗ.

Trước Long Nghi Điện nhất thời im lặng như tờ.

“Vc.” Mèo nhỏ há hốc mồm kinh ngạc: “Đừng mềm chân chứ mấy tên khốn này! Đứng dậy phản kháng đi! Nhát gan đến mức này còn ra thể thống gì nữa?!”

“Không sao.” Vọng Ngưng Thanh truyền âm nói: “Ta đã sắp xếp xong rồi.”

Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng quét mắt về phía triều thần và trao đổi ánh mắt với một người trong số họ. Vị triều thần kia bỗng nhiên thẳng lưng, bước ra khỏi hàng, hiên ngang lẫm liệt hỏi: “Hoàng hậu nương nương phẩm tính cao khiết, chiến công hiển hách, lòng hướng về Yến quốc cũng là điều thế nhân rõ như ban ngày. Nhưng Hoàng hậu nương nương, nếu Thái tử thực sự đức không xứng vị thì người nào của Yến quốc có thể gánh vác trọng trách lớn lao này?”

Vọng Ngưng Thanh nói: “Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, thậm chí là công chúa đều Đại Yến không có ai là không thể. Chỉ cần là dòng máu Yến quốc, bất kể người nào làm hoàng đế, bổn cung đều có thể nâng đỡ hắn vững vàng ngôi vị ngàn năm vạn đời. Nhưng duy độc dư nghiệt Sở quốc… Chỉ cần bổn cung còn ở đây một ngày, dư nghiệt Sở quốc liền không thể làm vấy bẩn ngai vàng thiên tử!”

“Hoang đường! Hoang đường! Ngài, ngài sao có thể cố chấp đến mức này?!” Vị triều thần đặt câu hỏi dường như không ngờ phế hậu sẽ trả lời như vậy, liền lộ ra sắc mặt kinh ngạc, vô cùng đau đớn nói: “Hoàng hậu nương nương! Yến Sở hai nước có thù sâu như biển máu là thật, Tống gia và hoàng thất Sở quốc càng là oán hận chất chứa đã sâu. Nhưng hiện giờ Sở quốc đã diệt, trên đời này chỉ có Đại Yến mà không còn Sở quốc nữa. Hiện giờ thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, ngài lại nói gì “bất kể người nào làm hoàng đế”, ngài làm như vậy, đặt bá tánh ở đâu? Đặt quân vương ở đâu?”

Ban đầu, các triều thần vì kinh ngạc khi nghe tin “Thái tử là hậu duệ hoàng thất Sở quốc” mà lòng dao động, giờ cũng rùng mình. Quả thực là như vậy, bất kể Yến Sở hai nước có mối thù sâu sắc đến đâu, Sở quốc rốt cuộc cũng đã là kẻ thất bại. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Hiền phi là công chúa vong quốc, triều đại trước cũng đâu phải không có ví dụ công chúa vong quốc gả cho quân vương.

Đương nhiên, tiền triều quả thực có công chúa vong quốc gả cho quân vương nhưng theo quy định, hoàng tử do công chúa vong quốc sinh ra tuyệt đối không thể bước lên ngôi hoàng đế. Nhưng hôm nay ván đã đóng thành thuyền, Thái tử lại ưu tú đến mức khiến người ta tiếc nuối không muốn buông tay. Vậy thì chỉ cần Thái tử một lòng hướng về Yến quốc, việc này cũng không phải không thể thương lượng…

Các triều thần trong lòng quay cuồng trăm mối m, lời nói chấn động lòng người của vị thần tử vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai. Tất cả mọi người chỉ còn hai chữ để nhận định hành động của phế hậu — cố chấp.

Cứng quá dễ gãy, mạnh quá ắt nhục. Dù thế nào, trên đời này đều có đạo lý quá độ thì phản tác dụng. Hành động của phế hậu, quá mức rồi.

Bất cứ chuyện gì một khi vượt quá giới hạn thì tất sẽ khiến người khác phản cảm. Cán cân trong lòng các quan lại triều thần cũng không khỏi nghiêng về phía Thái tử ôn hòa, khiêm nhường. Một số lão thần cố chấp còn thầm mắng trong lòng, chỉ nói “Gà mái gáy sáng, nhà tan cửa nát”, phế hậu Tống Thanh Sước bề ngoài trông oai phong lẫm liệt, thực chất cũng chỉ là kẻ ham lợi dục, ham hư danh.

Đây chính là điều Vọng Ngưng Thanh muốn.

Sân khấu đã dựng xong, các diễn viên cũng đã sẵn sàng. Vọng Ngưng Thanh từng chịu thiệt thòi ngầm từ nam chính, quyết định đá văng nam chính ra khỏi mệnh quỹ của mình hoàn toàn, tự mình diễn nốt đoạn kịch mang tên “Tống Thanh Sước” này. Nàng không cần Mộ Dung Thần làm gì cả, không cần hắn biện bạch, cũng không cần hắn phản kháng, chỉ cần hắn đứng yên lặng lẽ ở đó là đủ rồi.

“Bắt lấy Lưu Vũ và nghịch tặc —” Vọng Ngưng Thanh thần sắc lạnh lùng trầm trọng ra lệnh.

Vọng Ngưng Thanh vừa ra lệnh một tiếng, các tướng sĩ đứng sau nàng đồng loạt rút vũ khí, đều nhịp, chỉnh tề, ngay lúc cháy nhà ra mặt chuột gần như tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng leng keng khi binh khí va chạm. Các quan lại triều thần tức khắc luống cuống, họ nhanh chóng vây quanh Thái tử, lớn tiếng hô “Hoàng hậu nương nương, xin đừng mắc thêm lỗi lầm nữa”, Vọng Ngưng Thanh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Vài tên thái giám vội vàng che che chắn trước Hiền phi và Mộ Dung Thần. Cách đám đông hỗn loạn, Vọng Ngưng Thanh và Mộ Dung Thần nhìn nhau một cái.