“Sư phụ, từ xưa đến nay có rất nhiều hoàng đế, làm sao mới có thể trở thành vị hoàng đế tốt nhất?”
“Thời đại khác nhau, đạo quân vương cũng khác nhau, không thể nói gộp lại làm một.”
“Vậy sư phụ, vị hoàng đế mà người mong đợi nên là người thế nào?”
Mộ Dung Thần đến nay vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên học tập 《Sách Quân vương》, hắn ngây thơ ngẩng đầu, hỏi vị sư trưởng mà mình kính yêu nhất.
“Quân vương là chủ của vạn dân, là bậc thánh tài đức, có diệu dụng ngang với “thánh nhân” trong Đạo giáo.” Nữ tử giống như trích tiên kia ôm sách, lưng quay về phía hắn, ánh sáng và bóng tối trong ký ức nhoè đi như bức tranh thủy mặc: “Cái gọi là thánh nhân, hiểu rõ lý lẽ trời đất, giáo hóa trí tuệ chúng sinh, thống lĩnh vạn vật bằng đức của bậc vương giả và quân vương, cũng phải như vậy.”
“Mọi người đều nói “con người không phải thánh hiền, sao tránh khỏi lỗi lầm.” Mộ Dung Thần nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại: “Sư phụ, vậy muốn trở thành “thánh nhân” có phải nghĩa là không được phạm sai lầm không?”
“Chí công chí lý, chí nhân chí thiện (cực kỳ công bằng, hợp lý; cực kỳ nhân từ, lương thiện).” Người nọ nói với vẻ mặt nhàn nhạt: “Đạo giáo cho rằng, con người phạm sai lầm là vì bị thất tình lục dục (bảy cảm xúc và sáu d*c v*ng) làm mệt mỏi, ân sinh ra hại, hại sinh ra ân. Bởi vậy, đạt được tình cảm rồi quên đi tình cảm, thức tỉnh mà không vướng bận, liền có thể đắc đạo Thái Thượng Vong Tình (đạo của sự vô tình cao thượng nhất). Vong tình mà đạt đến chí công, nếu có thể làm được điều này, thì có thể nhập cảnh giới Thánh nhân.”
“Sư phụ, đây là ý gì vậy?” Tiểu nam hài cảm thấy phiền não, vì những đạo nghĩa quá cao siêu, cũng vì ngôn ngữ quá khó hiểu.
“Khi ngươi có tình yêu trong lòng, ngươi sẽ không thể chịu đựng được người khác làm tổn thương nàng, hãm hại nàng. Bất cứ ai làm tổn thương nàng, hãm hại nàng, ngươi đều sẽ sinh lòng oán ghét, không thể đạt đến chí công chí lý.” Nàng nói: “Bởi vì lòng người vĩnh viễn thiên lệch, cái gọi là đế vương vô tình, chẳng qua là bởi vì vô tình mới có thể thành tựu đế vương mà thôi. Đôi khi, có một số việc, nó có thể không chính xác, cũng có thể sẽ làm tổn thương ai đó. Nhưng đối với tất cả mọi người mà nói nó có lợi ích thì đế vương phải đưa ra lựa chọn, cho dù có khả năng sẽ làm tổn thương người mình yêu.”
“Nhưng mà, nếu ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ, vậy tại sao tất cả mọi người đều muốn làm hoàng đế chứ?” Nam hài cảm thấy khó hiểu: “Vì sao thế nhân lại khao khát hoàng đế?”
“Thánh nhân không thể phạm sai lầm, nhưng thế nhân đều khao khát thánh nhân. Bất kể là thánh nhân hay đế hoàng, bản thân họ đều là mong ước của chúng sinh đối với “tối cao”.” Nàng đạm nhiên nói: “Yêu, ghét, vui, giận của đế vương cũng như ấm lạnh của trời đất, không thể không xem xét kỹ lưỡng nơi mà nó xuất hiện. Khi nóng mà lạnh, khi lạnh mà nóng, ắt sẽ gây ra năm tháng tai ương; đế vương khi vui mà giận, khi giận mà vui, ắt sẽ gây ra loạn thế.”
“Cho nên, bốn mùa luân hồi của thế gian đều có lý lẽ mệnh định của nó, không cần vì tình riêng của bản thân mà làm rối loạn nóng lạnh của nhân gian, nghịch lại mệnh số Thiên Đạo.”
“Đây có lẽ chính là minh chủ mà vi sư tán thành.”
…
“Đủ rồi! Dừng lại!”
Một tiếng quát tháo sắc lẹm như sấm sét xé toang không gian, phá nát ảo cảnh mơ hồ trước mắt.
Vọng Ngưng Thanh vững vàng rút kiếm, mũi kiếm từ thi thể tắt thở từng tấc rời đi, máu đen dính đầy tóc, đầy giày nàng, ngay cả kẽ ngón tay được tu sửa mượt mà cũng đọng lại máu đông. Mộ Dung Thần từ phía sau ôm chặt nàng, siết chặt tay nàng đang cầm kiếm, giống như ôm một bình sứ đầy vết rạn, từng bước một lùi lại: “Sư phụ, đủ rồi.”
Vọng Ngưng Thanh ho ra một ngụm máu, vết thương trước ngực không ngừng rỉ máu ra ngoài khiến cổ họng nàng nghẹn ứ máu, không nói nên lời.
“Đủ rồi, đã đủ rồi.” Mộ Dung Thần siết chặt nàng vào lòng, dùng ống tay áo ấn xuống vết thương đang chảy máu của nàng: “Sư phụ, tiếp theo cứ giao cho đồ nhi đi.”
Người này đang nói cái quỷ gì vậy? Vọng Ngưng Thanh nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, muốn sặc mà không sặc được, rất khó chịu. Nàng muốn gạt tay Mộ Dung Thần ra, nhưng trận chém giết vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của nàng. Mộ Dung Thần vì muốn cầm máu cho nàng lại ấn chặt nàng, khiến Vọng Ngưng Thanh dù thế nào cũng không thể thoát khỏi gông cùm của hắn.
Vọng Ngưng Thanh sắc mặt không đổi, nhưng trên mặt lại có vẻ nghi hoặc không rõ. Nàng không hiểu mình đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, vì sao người này còn gọi mình “Sư phụ”? Tuy nói nàng giết là “dư nghiệt Sở quốc”, nhưng trước khi Hiền phi và Mộ Dung Thần chưa xé rách mặt, những người này đều là cấp dưới đắc lực của hắn. Dù hắn còn quyến luyến ơn dạy dỗ của nàng, nhưng cắt áo đoạn nghĩa đã qua lâu như vậy, lẽ ra những gì nên xem nhẹ cũng đã phai nhạt đi rồi. Thần Đế trong mệnh quỹ là người sát phạt quyết đoán, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng có thể nhẫn tâm ra tay, không lý nào lại vì một chút tình cảm thầy trò mà nhân từ nương tay.
Thần Đế trong mệnh quỹ chính như lời Yến Hoàng nói, cực kỳ giống Yến Hoàng khi còn trẻ, thậm chí ở một số phương diện còn tốt hơn. Yến Hoàng tuy bạc bẽo vô tình, nhưng lại luôn có thủ đoạn biểu hiện ra sự nhân nghĩa của một quân vương, khi cần đoạn tuyệt cũng có thể xả bỏ, chỉ từ điểm đó mà xem, quân chủ Yến quốc đều có phẩm chất nên có của “đế vương”.
“Thôi công công.” Mộ Dung Thần ôm chặt Vọng Ngưng Thanh, cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi sắc mặt của hắn: “Tuyên chỉ đi.”
“Vâng.” Thôi công công hít sâu một hơi, mở thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc.
“Hoàng Thái tử Mộ Dung Thần, thiên tư thông minh, hiền đức nhân nghĩa, được trời phù hộ, kế thừa nguyện vọng của tổ tiên, noi theo đạo của trời đất, nối tiếp vẻ rạng ngời của mặt trời, mặt trăng và các vì sao, có thể gánh vác giang sơn xã tắc… Nay truyền ngôi cho Hoàng Thái tử Mộ Dung Thần, nguyện người yêu dân như con, minh bạch cẩn trọng, kính cáo trời đất, tông miếu, xã tắc…”
Thôi công công đọc xong thánh chỉ truyền ngôi, lại cầm lấy một cuộn khác, nhưng nội dung của thánh chỉ này, lại tựa như một tiếng sét đánh giữa trời quang giáng xuống đầu mọi người.
“Hiền phi Cao thị, hiền lương thục đức, giữ mình cẩn trọng… Nàng bầu bạn quân vương nhiều năm, tình nghĩa sâu nặng, Trẫm không nỡ rời xa. Nay Trẫm băng hà, lập nàng làm Hoàng hậu, lập Thái tử làm Đích tử… ban nghi lễ tùy giá quân tiền, tang lễ theo hậu lễ, không được chậm trễ, khâm thử (tuân theo lệnh này) —”
Đạo thánh chỉ này vừa ra, không chỉ Hiền phi kinh ngạc mà Vọng Ngưng Thanh và mèo nhỏ cũng choáng váng.