“Không thể nào! Không thể nào! Bổn cung là mẫu thân của Thái tử! Bệ hạ tuyệt đối không thể muốn bổn cung chết!” Thánh chỉ không hề nhắc đến Hiền phi có phải là Lưu Vũ hay không, toàn bộ đều là lời tán dương, nhưng Hiền phi dù thế nào cũng không tin nam nhân lý trí đến mức có thể dùng cả chính mình làm quân cờ, lại vì “không nỡ rời xa” mà làm ra chuyện khiến Thái tử phật lòng: “Là Tống Thanh Sước! Nhất định là Tống Thanh Sước! Nàng ta mới là Hoàng hậu của Yến Hoàng chứ, dù muốn tuẫn táng cũng phải là Tống Thanh Sước! Nhất định là nàng ta sửa đổi thánh chỉ, muốn mưu hại ta!”
Vọng Ngưng Thanh cảm thấy Hiền phi nói rất đúng, bởi vì đây vốn là cách chết của Tống Thanh Sước, chẳng qua người hạ chỉ không phải Yến Hoàng, mà là Thần Đế vừa mới đăng cơ.
Vọng Ngưng Thanh rất muốn nói điều gì đó, nhưng nàng bị Mộ Dung Thần ấn chặt, không nói nên lời lại không thể động đậy. Đứa trẻ xui xẻo Mộ Dung Thần này xé long bào của mình, không cho phép từ chối mà băng bó vết thương trước ngực Vọng Ngưng Thanh. Mèo nhỏ một bên thét chói tai “Phi lễ”, còn người bị phi lễ thì lại không có cảm giác gì. Vọng Ngưng Thanh bị ép dựa vào lòng Mộ Dung Thần, từ góc độ của nàng nhìn lên vừa vặn có thể thấy đường nét cằm tuấn dật của Mộ Dung Thần cùng với đường môi mím chặt. Hắn hơi nhíu mày lộ ra một tia lạnh lẽo thấu xương, có vẻ gợi cảm tuấn tú đặc biệt.
Mất máu quá nhiều khiến cơ thể Tống Thanh Sước dần trở nên lạnh lẽo, Vọng Ngưng Thanh hơi híp mắt, ý thức có chút bay bổng không ổn định như sắp tách rời.
Trong màn sương mờ ảo, Vọng Ngưng Thanh dường như nghe thấy giọng nói vút cao của Thôi công công. Hắn dường như đã cầm tờ thánh chỉ thứ ba, gần như gào thét đọc lên điều gì đó.
Vọng Ngưng Thanh nghe không rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy: “Thế gian có kỳ nữ… Tống thị Thanh Sước, văn tài võ lược, hiếm có khó tìm… không nên dùng quy tắc thế tục mà luận tội… thành hôn, cùng xưng ‘Song Thánh’, ban sắc bảo, có thể tham gia triều chính, cùng cai quản giang sơn…”
…Ai?
“Điện hạ! Không thể được! Hậu cung tham chính là điều đại kỵ, ngài…”
“Cô (ta, thái tử tự xưng) đã quyết ý.”
Rốt cuộc, là đang nói về ai?
“Tôn thượng —!” Giữa một mảng mơ hồ, tiếng khóc của mèo nhỏ xuyên phá màn sương mê hoặc, đâm thẳng vào thần hồn: “Tôn thượng! Yến Hoàng điên rồi, hắn cư nhiên muốn ngài và Mộ Dung Thần cùng nhau cai quản thiên hạ —!”
Cái quỷ gì vậy? Vọng Ngưng Thanh chợt hoàn hồn, ho ra một ngụm máu. Ngụm máu này trực tiếp phun vào ngực Mộ Dung Thần, làm vạt áo hắn đỏ một mảng lớn. Vọng Ngưng Thanh rất muốn như đối xử với Thất hoàng tử Mộ Dung Tranh mà quăng Mộ Dung Thần xuống đất, chất vấn hắn rốt cuộc đang âm mưu trò quỷ gì, nhưng sự giãy giụa của nàng dường như khiến Mộ Dung Thần hiểu lầm điều gì đó. Hắn lập tức ôm nàng chặt hơn nữa. Không chỉ vậy, hắn còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, như để an ủi, thì thầm hứa hẹn: “Sư phụ, người đã làm đủ nhiều rồi, phần còn lại cứ giao cho con.”
Ta làm cái gì, ta làm cái gì? Vọng Ngưng Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình không nên nghe lời mèo nhỏ nói ở trong quá trình độ kiếp tu hành mười hai thiếu, nàng cảm giác có điều gì đó không tốt đã lặng lẽ xảy ra khi nàng không hay biết. Nàng trơ mắt nhìn Mộ Dung Thần ôm nàng, xoay người đối mặt với Hiền phi đang đứng ở đằng xa.
Mèo nhỏ đang cuộn mình trên đầu Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu nhìn, tức khắc không nhịn được “Ơ” một tiếng, rụt cổ lại.
“Là ngươi!” Hiền phi đã không còn mang khuôn mặt giả dịu dàng hiền thục kia. Thực tế, sau khi gặp qua Doãn Nam Thu, một người dịu dàng, mềm mại từ trong xương cốt, lại nhìn Hiền phi thì có thể cảm thấy một loại khó chịu khó tả. Nàng đã đeo cái mặt nạ đó hơn mười năm, giờ mới bộc lộ ra vẻ điên cuồng và the thé: “Là ngươi!”
Hiền phi chỉ vào Mộ Dung Thần, cười thảm: “Hay lắm, hay lắm, bổn cung sinh được nhi tử tốt, không hổ mang một nửa dòng máu của nam nhân đó, thật là bạc bẽo vô tình, lạnh lùng tàn nhẫn! Thế nào? Cảm thấy bổn cung, mẫu phi này, cản trở ngươi sao, muốn tự mình phủi sạch sẽ? Hay là nói — ngươi yêu nữ nhân này! Muốn vì nàng mà dọn sạch con đường phía trước, mới làm ra chuyện táng tận thiên lương (mất hết lương tâm, không còn đạo đức) như vậy!”
Ánh mắt Hiền phi oán độc nhìn hai người. Đối mặt với ánh mắt gần như muốn đâm thủng mình, Vọng Ngưng Thanh mặt mày thờ ơ, nội tâm lại rất dao động.
“Trời ơi! Đây đúng là mất hết lương tri mà!” Mèo nhỏ kêu gào thảm thiết: “Không thể như vậy được! Nam chính yêu phản diện gì đó, ta không thể chấp nhận được! Dù, dù cho người Hung Nô và Tiên Bi quả thật có truyền thống phụ chết tử kế, huynh chết đệ kế tục (cha chết con kế vị, anh chết em kế vị), Tống Thanh Sước và Yến Hoàng lại là phu thê giả, nhưng cái hủ tục thu kế hôn (tái hôn với vợ cũ của người thân đã mất) này tại sao vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ!”
Lời nói của mèo nhỏ tựa như một tiếng sấm vang vọng trong đầu Vọng Ngưng Thanh. Những điều khác nàng đều không nghe thấy, nhưng ba chữ “thu kế hôn” thì Vọng Ngưng Thanh lại nghe hiểu.
“Chuyện này không thể nào.” Vọng Ngưng Thanh không nhịn được phản bác, giống như Hiền phi không tin mình sẽ bị ban chết vậy, Vọng Ngưng Thanh cũng không tin Yến Hoàng sẽ ban Tống Thanh Sước thu kế hôn: “Chuyện này là không thể nào.”
Vọng Ngưng Thanh nói chắc như đinh đóng cột, thực tế cũng là như vậy. Mặc dù kiếp này Vọng Ngưng Thanh không cố ý đoán lòng người, nhưng một số chuyện đối với nàng mà nói thì rõ ràng như bày ra trước mắt. Yến Hoàng có tình cảm với “Tống Thanh Sước”, điều này là không thể nghi ngờ. Và con người, chỉ cần có tình cảm, sẽ nảy sinh tham lam, muốn độc chiếm, muốn mãi không chia lìa.
“Aaa, Yến Hoàng lúc trước có phải đã cảm khái Mộ Dung Thần rất giống mình khi còn trẻ không?” Mèo nhỏ dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sợ hãi nói: “Sau đó còn nói tôn thượng ngài vẫn luôn không thay đổi gì đó… Hắn không phải là có ý nghĩ kỳ lạ hy vọng ngài có thể ở bên cạnh “chính mình” khi còn trẻ, tiện thể giao lại thiên hạ cho ngài, để ngài giám thị Mộ Dung Thần sao? Ta điên rồi, đừng như vậy chứ! Nếu thật sự là như vậy… nếu thật sự là vậy, Lưu Vũ và Yến Hoàng thật đúng là trời sinh một cặp mà! Hai người này lòng dạ cũng quá ác!”