Vọng Ngưng Thanh không biết lời mèo nhỏ nói là thật hay giả, nhưng nàng đã nhận thấy tình hình có chút không ổn.
“Nhi thần phụ lòng ngài.” Mộ Dung Thần ấn nàng vào lòng mình, sắc mặt vậy mà rất đạm nhiên. Từ khoảnh khắc thẳng thắn với Yến Hoàng, hắn đã mơ hồ nhìn thấy kết cục hôm nay: “Oán con cũng được, hận con cũng thế, tóm lại điều ngài muốn, nhi thần không thể cho. Nhi thần lớn lên ở Yến quốc, mang danh Mộ Dung, chịu sự cung phụng của bá tánh, tu đạo hưng quốc, gánh vác kỳ vọng thái bình thịnh thế. Ngài muốn hủy diệt Yến quốc, nhi thần làm không được.”
“Huống hồ —” Mộ Dung Thần hít sâu một hơi, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, khiến cổ họng hắn nghẹn ứ, khó nói thành lời: “Nàng ấy vì con làm nhiều như vậy, chỉ có nàng ấy, nhi thần vô pháp ruồng bỏ.”
— Sở quốc và Yến quốc, mẫu phi và Tống Thanh Sước, hắn cuối cùng vẫn đã đưa ra lựa chọn.
Mộ Dung Thần vừa dứt lời, hơn mười tên ám vệ mặc áo đen từ bên cạnh lướt ra, trong nháy mắt chế trụ Hiền phi cùng với vài tên cá lọt lưới dưới trướng Vọng Ngưng Thanh. Hiền phi điên cuồng giãy giụa, chửi bới, nàng trở tay rút ra một cây trâm cài tóc trên thái dương, đột nhiên đâm vào cánh tay ám vệ. Vị ám vệ kia phảng phất không cảm thấy đau đớn, vẫn siết chặt Hiền phi.
Vọng Ngưng Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra những người đó đều là ám vệ của Yến Hoàng, cũng là thế lực ngầm được truyền thừa qua các đời hoàng thất Yến quốc. Những ám vệ này tuân theo chỉ thị của Mộ Dung Thần, điều này có nghĩa là việc chuyển giao chính quyền có lẽ đã xảy ra sớm hơn. Nàng trong lòng bắt đầu nảy sinh dự cảm không tốt, theo bản năng muốn che miệng Mộ Dung Thần lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Chư khanh.” Mộ Dung Thần bỗng nhiên cất cao giọng, thanh âm réo rắt trong sáng vang vọng trước điện: “Xin nghe cô một lời, Tống tướng quân một lòng vì nước, tuyệt không có ý định phản nghịch.”
Đứng trên một đống núi xác biển máu mà nói “không có ý phản nghịch”… Ngay cả mèo nhỏ ngây thơ cũng có chút không tin.
Bị Vọng Ngưng Thanh g**t ch*t ngoài thích khách Sở quốc ra còn có không ít thành vệ quân. Tuy rằng trong tầm mắt của mèo nhỏ xác nhận những người này đều là kẻ phản quốc, nhưng loại chuyện chọn phe này trước khi chưa bại lộ ra ngoài, ai biết trong lòng người khác ẩn giấu ma quỷ gì? Huống hồ chuyện Trương Nghị và Hiền phi có quan hệ mờ ám, nếu không có chứng cứ thì cũng ngang với bôi nhọ, Mộ Dung Thần rốt cuộc lấy đâu ra tự tin chứ?
Không chỉ mèo nhỏ cảm thấy không tin, các đại thần cũng không tin và cũng tại chỗ đưa ra nghi ngờ: “Điện hạ… không, Bệ hạ, xin hãy đặt đại cục lên trên hết, chớ vì tình riêng nam nữ.”
Mộ Dung Thần nhàn nhạt cười một chút, bình tĩnh nói: “Các khanh gia thật sự biết Tống tướng quân vì Đại Yến đã phải trả giá những gì sao?”
“Tống tướng quân sinh ra đã là nữ trung hào kiệt, nửa đời chinh chiến, vì giang sơn Yến quốc mà đốt cháy tuổi xuân đẹp nhất của một nữ tử. Bản thân rơi vào một thân ốm đau, lại còn tình nguyện đi vào thâm cung, phò tá bên cạnh phụ hoàng.” Mộ Dung Thần hơi ngẩng đầu, từng câu từng chữ nói: “Tống tướng quân là một thanh bảo kiếm có một không hai trong thiên hạ, tất cả những gì nàng làm đều là vì Đại Yến, tuyệt không có chút tư tâm nào. Giang sơn Đại Yến này, có thể nói một nửa là do Tống tướng quân đánh đổi mà có, dù có chia cho nàng một nửa, thì có là gì?”
“Bệ hạ.” Thần tử có chút dè dặt nói: “Công và tội dù sao cũng không thể so sánh được.”
“Chư khanh.” Sắc mặt Mộ Dung Thần nhàn nhạt, không nhanh không chậm chất vấn: “Hành động của Tống tướng quân thật sự là “tội” sao?”
“Điều này…” Thần tử do dự một lát: “Hành động của Tống tướng quân ngày hôm nay, đã là hành động đại nghịch bất đạo rồi (phạm tội phản nghịch, bất hiếu).”
Mộ Dung Thần cười nhạt một chút, lập trường của hắn quá đỗi xấu hổ, không tiện nói nhiều, nhưng hắn không thể nói, lại có người có thể thay hắn nói: “Tần Sanh.”
“Vâng.” Tần Sanh mặt mày thanh tú từ phía sau Mộ Dung Thần bước ra, lấy ra một phong mật báo: “Khoảng ba tháng trước, Tống tướng quân liên hệ cựu thần của mình ở trong kinh thành và bày ra một danh sách. Sau đó hoàng cung và thành vệ quân đã tiến hành điều nhiệm quy mô lớn theo danh sách này, không ít con cháu thế gia đều rời khỏi thành vệ quân, đây là thứ nhất.”
“Thứ hai, tiên hoàng bệ hạ từng đề nghị quá kế Cửu hoàng tử vào danh nghĩa của Tống tướng quân, Tống tướng quân từ chối. Sau đó Thục phi nương nương xảy ra chuyện… Tiên hoàng bệ hạ cũng từng đề nghị các hoàng tử công chúa trong cung tùy ý Tống tướng quân chọn lựa, thậm chí vì thế đã soạn thánh chỉ, nhưng Tống tướng quân đều từ chối hết.”
Nếu thật sự như lời Tống Thanh Sước nói “bất kể người nào làm hoàng đế đều được”, thì còn gì danh chính ngôn thuận hơn việc nhận một hoàng tử làm con nuôi? Rốt cuộc lập đích lập trưởng, Ngũ hoàng tử sở dĩ trở thành Thái tử, ngoài việc hắn đủ ưu tú thì việc hắn lúc đó là hoàng tử lớn tuổi nhất ngoài Tam hoàng tử cũng là một lý do.
“Thứ ba, Tống tướng quân vẫn luôn tra xét thân phận các cung nhân trong cung, nhưng Nội Vụ Phủ sớm đã bị người thẩm thấu, tình báo kiểm soát được ít ỏi, hơi chút vô ý liền sẽ rút dây động rừng.” Tần Sanh trầm giọng nói, giải thích: “Hiền phi nương nương không tin điện hạ, tất cả các thế lực ngầm đều do Hiền phi nương nương nắm giữ. Ngay cả cung nhân được cử đến bên điện hạ cũng chỉ nhận Hiền phi mà không nhận điện hạ, bởi vì điện hạ có một nửa dòng máu Yến quốc. Chính vì vậy, điện hạ vẫn luôn chịu sự cản trở của Hiền phi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Điều này có liên quan gì đến việc Tống tướng quân bức vua thoái vị?” Triều thần khó hiểu.
“Bởi vì Tống tướng quân là “trời” mà Sở quốc dù thế nào cũng muốn hủy diệt.” Mộ Dung Thần nói: “Tống tướng quân lo lắng rút dây động rừng, nhưng những người đó lại sao không sợ hãi Tống tướng quân? Họ nhiều năm như vậy đều chỉ dám co đầu rụt cổ ở nơi tối tăm, không phải cũng là sợ hãi quấy nhiễu “con sư tử đang ngủ” trong lãnh cung sao? Là các khanh không rõ, Tống tướng quân vẫn luôn là bầu trời bao phủ trên Yến quốc, bảo vệ mảnh giang sơn xã tắc này.”
Các triều thần rơi vào trầm mặc, chiến tranh Yến Sở đến nay đã quá xa xôi, những người đắm chìm trong nơi sống sung sướng đã sớm quên đi cảnh tượng thảm khốc máu tươi đầm đìa khi hai nước giao chiến năm xưa.