Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 168



Vọng Ngưng Thanh bước l*n đ*nh núi. Là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, ma khí ở đỉnh núi dày đặc hơn nhiều so với giữa sườn núi. Người có tiên cốt lưu ly trong môi trường này ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau khổ. Vọng Ngưng Thanh nhíu mày, nàng lấy ra ngọc bài đệ tử thân truyền chuẩn bị mở cửa phủ, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt.

“Huhu… Sư tỷ…”

Vọng Ngưng Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, một củ cải nhỏ trắng trẻo mềm mại chui ra từ bụi cây. Trên đầu hắn có một vết thương lớn bằng miệng chén, máu tươi lấm đầy đầu.

“Không Dật?” Sắc mặt Vọng Ngưng Thanh khẽ biến: “Sao đệ lại ở đây?”

Nàng nói chưa dứt lời, Không Dật liền không kìm được, hắn oa một tiếng nhào tới, đầu vùi vào lòng Vọng Ngưng Thanh, cọ máu bẩn và bùn đất lên người nàng: “Sư huynh, Không Lan sư huynh, bị quái vật ăn mất… Huhuhu, sư huynh đẩy ta ra ngoài, chính mình bị quái vật ăn mất hu oa huhuhu —”

Vọng Ngưng Thanh mờ mịt. Trong mệnh quỹ… đệ tử tên Không Lan này chết vì tai ương Ly Thú sao?

Trong mệnh thư có sơ lược “thương vong nặng nề”, đương nhiên sẽ không ghi chú tất cả các đệ tử đã chết. Nhưng Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ một thoáng rồi đột nhiên nhớ ra, Không Dật trong mệnh thư không phải là củ cải nhỏ trắng trẻo mập mạp lại ngốc lại mềm như trước mắt này. Khi Tố Tâm nhìn thấy hắn lần đầu tiên, hắn là tiên nhân Lạc Thủy với “Mắt như nước thu, mày khẽ nhíu thanh đạm”. Nếu không có biến cố, một người làm sao lại thay đổi tính tình lớn như vậy?

Vọng Ngưng Thanh nóng lòng thoát thân, Không Dật lại gắt gao túm chặt nàng không buông tay. Không còn cách nào, Vọng Ngưng Thanh đành không kiên nhẫn qua loa nói: “Không Lan bị nuốt, con quái vật có nhai không?”

Không Dật ngây dại. Có lẽ cách dùng từ này hơi tàn bạo quá, nên hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào: “… Nhai?”

“Không nhai có thể chưa chết, nuốt chửng cả người cũng có thể sống. Tu sĩ Trúc Cơ nào có dễ chết như vậy?” Vọng Ngưng Thanh nói xong liền muốn thoát ra, nhưng đã không còn kịp nữa.

Một tiếng rồng ngâm cuồng bạo mà lại bi thảm vang lên phía sau, kèm theo tiếng kết giới vỡ vụn. Ma khí vẩn đục tanh tưởi tràn đến khiến hai người ho khan không ngừng. Con Ly thú đang quay cuồng không ngừng trong mây mù đột nhiên dừng lại, như thể đã phát hiện ra bọn họ, trong mắt thú màu đỏ tươi tràn đầy ánh sáng hung tợn.

“Đi mau! Đi tìm chưởng môn!” Vọng Ngưng Thanh nhét lệnh bài đệ tử vào lòng Không Dật, đẩy mạnh hắn ra: “Tu sĩ bế quan như đi vào cõi thần tiên, không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài. Cần thiết dùng dấu ấn thần hồn trên lệnh bài đệ tử để khấu quan mới có thể đánh thức sư phụ! Không muốn chết thì chạy nhanh lên!”

Không Dật đã hoàn toàn ngây dại, bị Vọng Ngưng Thanh đẩy mạnh như vậy, liền theo bản năng mà nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Vọng Ngưng Thanh cắn răng, thúc giục linh lực đan điền, mang theo một thân linh quang rực rỡ, chạy về hướng ngược lại với Không Dật.

Ly thú thét dài một tiếng, từ đám mây đáp xuống, há cái miệng to rộng như bồn máu cắn về hướng linh quang lóng lánh.

Không Dật tự nhiên không biết Vọng Ngưng Thanh bị hắn trì hoãn như vậy đã hỏng chuyện lớn. Kết giới vỡ vụn, thần hồn của Tê Vân chân nhân sẽ lập tức trở về, lúc này khấu quan hay không không quan trọng. Nàng bảo Không Dật lấy lệnh bài, là vì tuy kết giới chủ phong đã vỡ, nhưng tiên phủ của Tê Vân chân nhân vẫn an toàn. Chỉ là muốn tiến vào sơn phủ, cần thiết phải có lệnh bài.

Không Dật không thể chết được. Trong mệnh quỹ, Không Dật e rằng đã trốn ở đâu đó run bần bật, vừa lúc tránh được kiếp nạn này. Nhưng vừa rồi Vọng Ngưng Thanh lên núi căn bản không tránh được tai mắt của Ly thú, liên luỵ đến Không Dật đột nhiên vụt ra cũng lọt vào mắt Ly thú. Nếu Không Dật chết, mệnh quỹ sau này tất nhiên sẽ khó mà tiếp nối như cửu liên hoàn bị đứt (một loại đồ chơi trí tuệ, khi bị đứt một mắt xích sẽ không thể tiếp tục).

Trước mắt đừng nghĩ làm sao để hủy diệt tiên cốt nữa, việc cấp bách chính là tìm cách sống sót.

Sau khi xác định điều mình muốn trong lòng, Vọng Ngưng Thanh không màng che giấu khả năng, cắn chót lưỡi phun ra một chút máu, tay niệm ba pháp quyết, vậy mà lại cưỡng ép Trúc Cơ ngay giữa không trung!

Nàng vốn dĩ đã giấu tài nhiều năm, tích lũy đủ đầy rồi bùng nổ, nước chảy thành sông. Linh khí thiên địa trời đất hội tụ vào một thân, làm khí hải (biển khí) vốn đã kề bên khô kiệt nháy mắt tràn đầy, trở về trạng thái đỉnh cao.

Ly thú rít gào từ phía sau lao đến, một quật liền làm ngọn núi trọc một mảng lớn. Miệng to như bồn máu kia mắt thấy sắp cắn vào đứa bé đang đứng yên giữa không trung. Giây tiếp theo, Vọng Ngưng Thanh đánh ra một chưởng, một bùa máu đỏ đậm rơi xuống đầu lưỡi Ly thú, “đoàng” một tiếng nổ tung. Ly thú thuộc tính nước, sợ lửa. Ly thú chỉ còn bản năng lại càng như thế, lập tức đau đớn kêu lùi về phía sau.

Vọng Ngưng Thanh không dám lơi lỏng. Ngọn lửa nhỏ này ngay cả vảy của Ly thú cũng không làm mòn được. Ly thú quả thật không biết pháp thuật, nhưng thiên phú của yêu ma không nằm ở đây. Chúng sinh ra đã có được thân thể bất hoại, tự nhiên không thể tinh thông thuật pháp giống Nhân tộc. Vọng Ngưng Thanh biết không thể đối đầu trực diện với Ly thú. Ly thú Đại Thừa kỳ vẫy đuôi một cái, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ bị đập cho tan xương nát thịt, huống chi là thân hình nhỏ yếu của nàng? Dựa vào lực đẩy của vụ nổ, Vọng Ngưng Thanh nhảy ngược lên, một chân đạp lên mõm của Ly thú, theo lưng nó trượt về phía thân rồng.

“Tôn thượng aaa —!” Mèo nhỏ bắt lấy một lọn tóc của Vọng Ngưng Thanh, hơn nửa thân mình đung đưa trên không, thét chói tai đến gần như vỡ tiếng.

Vọng Ngưng Thanh không rảnh an ủi mèo nhỏ. Nàng thừa dịp Ly thú đang vung đầu, bắt lấy bờm của nó, vung một vòng trên không trung. Kiếm bén bên hông ra khỏi vỏ, với khí thế không gì cản nổi đâm vào hàm dưới của Ly thú.

Ly là một trong chín đứa con của của rồng, dưới hàm có một khối vảy màu trắng, hình trăng non, mỏng và giòn mềm, đây chính là “Nghịch Lân” (vảy ngược).

Cũng là điểm yếu chí mạng duy nhất mà Vọng Ngưng Thanh, một “tu sĩ Trúc Cơ” nhỏ bé, có thể gây ra thương tổn.

“Rống —!”

Mũi kiếm của Vọng Ngưng Thanh đâm vào khe hở của Nghịch Lân, thẳng vào khối thịt yếu ớt nhất của Ly thú. Nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể treo mình trên kiếm, bất chấp tất cả mà truyền linh lực vào kiếm, sau đó kích nổ từng cái một. Ly thú đau đớn kêu thảm thiết liên tục, quay cuồng trên đất. Vọng Ngưng Thanh lại không buông tay, chỉ như một cái đinh đóng chặt trên người Ly thú. Máu đen của Ly thú phun đầy mặt nàng, lại khơi dậy ý chí chiến đấu và hung tính đã lâu không gặp trong nàng. Nàng không màng đôi tay bị mũi kiếm quẹt đến máu tươi đầm đìa, một tay cầm kiếm, một tay bắt lấy mép Nghịch Lân, hung hăng xẻo mạnh một cái —

Tiếng rồng ngâm thê lương đến biến điệu vang tận mây xanh. Hai ngón tay đứt lìa dính máu cùng Nghịch Lân cùng rơi xuống. Cả người Vọng Ngưng Thanh đập mạnh vào vách núi đá, tức khắc trước mắt tối sầm, nôn ra một ngụm máu tươi.

“Sư tỷ —!”

Khoảnh khắc ý thức hôn mê, Vọng Ngưng Thanh nghe thấy một tiếng khóc kêu thê lương, ngay sau đó một luồng gió lạnh lẽo mang theo băng tuyết bao quanh lấy nàng.

Trong tầm nhìn mờ ảo, có một người ôm ngang eo nàng, cằm hơi siết chặt và môi mỏng mím chặt đều lộ ra một thông tin rõ ràng.

— Người này giận đến cực điểm.

Vọng Ngưng Thanh đầu nghiêng sang một bên, đột nhiên rùng mình một cái trước khi ngất đi .

Hít hà.