Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 169



Đối với Không Dật tám tuổi năm ấy, một ngày ngắn ngủi này hắn gần như muốn khóc cạn nước mắt cả đời.

Sư huynh kính yêu vì cứu hắn mà bị quái vật nuốt chửng. Đồng môn cùng tuổi với hắn, vì muốn dẫn dụ quái vật đi mà sống chết không rõ. Chỉ có một mình hắn bất lực, ngoài việc chạy trốn và khóc thút thít, không làm được gì cả. Không Dật bị Tê Vân chân nhân xách trong tay, khóc đến thở hổn hển, bàn tay béo tròn run rẩy chỉ vào con đường phía trước, trong miệng lúc thì ú ớ kêu “Cứu sư huynh”, lúc thì kêu “Cứu sư tỷ”, cả người đã bị biến cố này làm mất hồn mất phách.

Dù vậy, khi thấy thân ảnh mặc đạo bào màu trắng ngà kia đập mạnh vào vách núi đá, Không Dật vẫn hoàn toàn sụp đổ. Hắn kêu khóc thảm thiết, trong tay nắm chặt lệnh bài đệ tử đang lóe lên linh quang hộ mệnh. Lẽ ra đường sống này vốn nên thuộc về người khác, nhưng người đó lại không chút do dự chuyển tặng cho hắn.

Không Dật là một đứa trẻ sinh ra đã phi phàm.

Hắn xuất thân từ thư hương thế gia, nhiều đời hiển hách, trên có nghiêm phụ từ mẫu (cha nghiêm khắc mẹ hiền), hậu viện không có tranh chấp thê thiếp. Là con út trong nhà, hắn có hai người huynh trưởng, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, lại không cần hắn gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không ngây thơ hồn nhiên, hẳn cũng phải có tính cách hoạt bát, cởi mở.

Nhưng Không Dật lại không như vậy. Hắn được y sư chẩn đoán mắc chứng si ngốc, sinh ra ngu ngơ, đần độn, thần trí hỗn loạn, khó phân biệt nóng lạnh. Mãi đến khi một vị cao tăng thấy hắn còn trong tã lót, nói thẳng đứa trẻ này phúc lớn mệnh dày, nhân gian không thể giữ được. Một là được giác ngộ và đi tu, hai là bái nhập tiên môn, nếu không sẽ chỉ phí hoài cả đời.

Nghe xong lời cao tăng, phụ mẫu đau lòng khôn xiết. Cuộc sống của Phật môn kham khổ, bọn họ không nỡ, liền dùng quan hệ đưa hắn vào tiên môn, không mong hắn một bước lên mây, chỉ mong hắn bình an vui vẻ.

Sau này, hắn được đại trưởng lão thu nhận, thần trí cũng dần dần minh mẫn. Câu nói hắn nghe được nhiều nhất là khen hắn phúc lớn mệnh dày, có đại tạo hoá trong người, là người có khí vận sâu dày.

Đúng vậy, hắn may mắn biết bao! Mặc dù bị kẹt trong nguy hiểm, cũng có sư huynh liều chết cứu giúp. Đứng tại chỗ khóc rống không ngừng, cũng có sư tỷ dâng tặng một cơ hội sống. Nhưng, khi Không Dật nhìn thấy sư tỷ bị chưởng môn ôm vào lòng, hai ngón tay đều đứt lìa, khắp người dính máu, hắn lại cảm thấy phúc trạch này thà không có còn hơn, hắn thà rằng người chịu khổ là mình.

“Nghiệt súc.” Tê Vân chân nhân vừa xuất quan liền thấy tình huống bi thảm như vậy, nhất thời giận không thể át: “Dám càn rỡ như thế!”

Tê Vân chân nhân không định nương tay. Hắn niệm một tiếng, phía sau mây khói hội tụ, trong chớp mắt hóa thành muôn vàn kiếm quang lạnh lẽo, mũi kiếm đồng loạt chĩa thẳng vào Ly Thú. Đại năng Độ Kiếp kỳ giận dữ, trời đất gió mây biến đổi, chim chóc im tiếng, đàn thú quỳ rạp phủ phục, ngay cả cá trong suối cũng trốn vào giữa đám cỏ nước, run rẩy dưới lòng sông.

Ly Thú bị nhổ Nghịch Lân đã phế đi hơn nửa, nơi bị móc Nghịch Lân máu chảy không ngừng. Kiếm khí che trời lấp đất ghì chặt nó xuống đất, Ly Thú quay cuồng giãy giụa, phát ra từng trận gào rống.

Tê Vân chân nhân đang định đánh chết con Ly Thú gây họa này ngay tại chỗ, vạt áo lại bỗng nhiên bị người níu chặt: “Chưởng môn, sư huynh bị quái vật ăn rồi, Tố Trần sư tỷ nói nuốt chửng cả người, không nhai thì vẫn có thể sống, tu sĩ Trúc Cơ không dễ chết như vậy!”

Mưa kiếm đầy trời khựng lại trong chốc lát: “……”

Tê Vân chân nhân thật sự chưa từng nghe qua những lời như “không nhai thì vẫn sống được”, nghĩ bụng đó cũng chỉ là lời nói của trẻ con. Nhưng đứa trẻ không gọi ra được đạo hiệu này rõ ràng là người cố chấp, mà lời nói kia lại là từ miệng đồ đệ mình nói ra, xét về tình về lý hắn đều không nên bỏ qua. Bị gián đoạn như vậy, cơn giận trong lòng hắn cũng vơi đi đôi chút. Hắn lặng lẽ thở dài, quét tới hai đám mây trắng đưa Không Dật và Tố Trần lên, ngay sau đó triệu hồi hộp kiếm, một thanh trường kiếm màu mây xanh bay vụt ra, rơi vào tay Tê Vân chân nhân, chém xuống một đạo kiếm quang mịt mờ mây khói.

Đạo kiếm quang mịt mờ này nhìn mềm mại vô hại, nhưng khi rơi xuống người Ly Thú lại giống như dao cắt đậu phụ, trâu đất xuống biển (ý nói tan biến không dấu vết). Vảy cứng rắn của Ly Thú tức khắc chia năm xẻ bảy, ma khí tanh tưởi tản mát từ trong cơ thể tràn ra, lan rộng ra bốn phía. Trong phút chốc, trăm cỏ ở chủ phong khô héo, vạn cây mục nát, máu đen hôi thối chảy lênh láng khắp đất, rơi ra mấy cái hình người cháy đen.

Tê Vân chân nhân nhíu mày, áo dài che khuất hai mắt Không Dật. Hắn phất tay ném ra vài đạo linh khí, phát hiện mấy tên đệ tử kia vậy mà thật sự vẫn còn thoi thóp, ngạc nhiên đến không nói nên lời.

“Còn sống.” Hắn nói.

Không Dật đã khóc khô cả nước mắt nghe thấy lời này, lại òa lên khóc lần nữa.



Khi tám vị đại trưởng lão chạy tới, cuộc chiến ở chủ phong đã kết thúc. Tê Vân chân nhân ôm một nữ hài đẫm máu đen, ngẩng đầu nhìn họ.

“Các tiên phong (đỉnh núi của tiên nhân) đều xuất hiện ác thú, cứu viện không kịp, xin chưởng môn thứ tội.”

“Kiểm kê thương vong của các phong, nhanh chóng chữa trị kết giới.” Tê Vân chân nhân giơ tay vẫy một cái, mấy đám mây liền bay lượn mà đến: “Các đệ tử bị Ly Thú nuốt vào vẫn còn một hơi, ta đã bảo vệ tâm mạch của họ.”

Vài vị trưởng lão nghe vậy, lập tức ngẩn ra. Bọn họ cũng không ngờ được rằng các đệ tử bị ác thú nuốt vào bụng còn có thể sống sót, nhất thời buồn vui lẫn lộn. Mấy tên đệ tử kia tuy còn thoi thóp, nhưng cũng bị ma khí ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi hình dạng. Trưởng lão Tư Tế Đan Ngưng chân nhân, người giỏi nhất về tinh lọc, bước lên, thi triển liên tiếp vài thuật pháp, lúc này mới giành lại mạng sống của họ từ quỷ môn quan (cánh cổng dẫn đến địa ngục).

“Chưởng giáo sư đệ, đứa nhỏ này…” Trưởng lão Tư Pháp nhận lấy Không Dật đang khóc rống, lại nhìn về phía nữ hài đang nằm ngửa trong lòng Tê Vân chân nhân.

“Nàng hồ nháo.” Tê Vân chân nhân nhíu mày: “Dám đột phá cảnh giới Trúc Cơ giữa trận chiến, xẻo Nghịch Lân của Ly Thú, thật sự là to gan lớn mật!”

“Không phải!” Tê Vân chân nhân không nói thì thôi, vừa nói Không Dật liền không kìm được. Hắn mở to mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nức nở nói: “Không phải như vậy! Sư tỷ, sư tỷ vì cứu con mới đi dẫn dụ quái vật. Sư, sư tỷ cho con cái này, bảo con đi tìm chưởng môn.”