Không Dật lấy ra lệnh bài đệ tử trong lòng ngực. Tất cả đệ tử nội môn đều có lệnh bài đệ tử đều có lưu giữ một tia tâm niệm của sư trưởng. Khi gặp nguy hiểm có thể ngăn chặn một số mối nguy, ít nhất là chống đỡ được đến khi sư phụ tìm tới. Không Dật đương nhiên cũng có, nhưng lệnh bài của trưởng lão là ngọc bích, chỉ có lệnh bài của chưởng môn mới là ngọc trắng. Mà trong Thiên Xu phái, lệnh bài ngọc trắng duy nhất nằm trong tay Tố Trần.
Vài vị trưởng lão thấy thế, trong lòng cũng đã rõ. Chỉ có Không Dật vẫn còn than khóc cầu xin, mong chưởng môn không trách phạt sư tỷ.
Trưởng lão Tư Pháp nhìn không đành, trực tiếp dùng bàn tay to ấn đầu tiểu đồ đệ xuống. Người khác không biết, trong lòng hắn lại rõ ràng như ban ngày. Chưởng giáo sư đệ tuy ngoài miệng mắng, trong lòng không biết nghĩ thế nào đâu. Nếu hắn có một đệ tử gặp nguy nhưng không sợ hãi, có bản tính xả thân quên mình, lại còn có lý trí bình tĩnh đối đầu với kẻ địch, e rằng đang nằm mơ cũng cười tỉnh.
Được tiện nghi còn khoe mẽ, hứ.
Trưởng lão Tư Tế chữa trị xong cho mấy đệ tử còn lại, đi tới trước muốn xem vết thương của đệ tử chưởng môn, lại không ngờ bàn tay của nữ hài từ bụng trượt xuống, để lộ bàn tay đẫm máu bị đứt hai ngón.
Mí mắt Đan Ngưng chân nhân giật giật. Nữ hài ngửa mặt nằm trong lòng chưởng giáo, bị áo ngoài của chưởng giáo bao bọc kín mít. Nàng vươn tay mở những lớp quần áo đó ra, nhìn thoáng qua, tâm trạng lại trở nên nặng nề.
Đệ tử đạo hiệu Tố Trần này bị thương còn nặng hơn mấy tên đệ tử bị Ly Thú nuốt vào bụng. Máu đen đầy ma khí, cực kỳ có sức ăn mòn đã tưới xối đầy người nàng. Phải biết rằng Ly sinh ra từ dị khí núi rừng, máu dơ bẩn nhất. Trong bụng Ly Thú nhiều lắm cũng chỉ dính một ít ma khí, nhưng chạm vào máu Ly Thú thì lại chết người.
Đan Ngưng chân nhân làm mấy thuật pháp tinh lọc, duỗi tay nắn căn cốt của đứa trẻ này, lòng lại lạnh hơn phân nửa.
“Vậy mà lại là thể chất lưu ly thủy tinh.” Đan Ngưng chân nhân thốt lên kinh ngạc: “Thân ngọc tiên, trong suốt như lưu ly thuỷ tinh, đây không nên là tiên cốt mà phàm nhân có được.”
… Đáng tiếc, đã vỡ nát.
Tay Đan Ngưng chân nhân cứng đờ, trong lòng tiếc nuối không nói nên lời. Thể chất lưu ly thủy tinh vô cùng quý giá, thường chỉ có hậu duệ của tiên nhân hoặc những đứa trẻ sinh ra từ Thiên giới mới có khả năng có được thể chất này. Một đứa trẻ phàm trần có được thể chất lưu ly thủy tinh vốn đã là một chuyện kỳ lạ, nhưng chưa kịp chờ thể chất lưu ly thủy tinh này trưởng thành thành thân ngọc tiên, lại gặp phải tai họa như vậy.
“Chưởng môn, xin thứ lỗi, đứa nhỏ này ta có thể cứu mạng nàng, nhưng… sau này e rằng khó thành châu báu.”
“Ngươi cứ chữa trị đi.” Sắc mặt Tê Vân chân nhân lạnh như băng tuyết quanh năm không tan trên đỉnh núi: “Tương lai của nàng, không nên do chúng ta quyết định. Đường hiểm trở hay đường bằng phẳng, do nàng tự mình quyết định.”
…
Vọng Ngưng Thanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, dường như đã chịu đựng một đời cực kỳ gian nan.
Nàng nửa nâng mí mắt, nửa mơ nửa tỉnh, thấy một người ngồi ở mép giường, tóc dài đen nhánh như mực tàu uốn lượn rủ xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tỉnh rồi à?”
Vọng Ngưng Thanh nhắm mắt, nhất thời lại có cảm giác như đã cách biệt mấy đời: “… Sư phụ.”
“Đồ nhi vô năng, làm người thất vọng rồi.”
Vị kiếm tiên áo trắng đã phi thăng thượng giới kia, có phải vẫn đang chờ đợi ngày đồ đệ không nên thân của mình ban ngày phi thăng không? Hắn ban cho nàng danh hiệu Hàm Quang, vì nàng lót nền tu đạo, một đường dốc lòng nâng đỡ dạy bảo, thậm chí dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cùng đồ đệ kết làm đạo lữ, vì nàng phủi đi sương lạnh, vì nàng chặt đứt bụi gai.
Nàng vô năng, không thể độ kiếp phi thăng, gặp lại sư tôn ở Thiên giới, cùng nâng chén chuyện trò vui vẻ.
Tê Vân chân nhân khựng lại. Hắn nhìn nữ hài thần trí không rõ kia, cơn giận vốn đang cố nén đều tan biến không còn tăm tích trong tiếng hối lỗi yếu ớt này.
Hắn cũng không biết lời hối lỗi của đồ đệ là nói với một người khác. Tê Vân chân nhân cũng là lần đầu tiên thu đồ đệ, hắn không biết nên ở chung với đồ đệ như thế nào. Vốn tưởng rằng đối mặt với lửa giận của hắn, đồ đệ sẽ cảm thấy uất ức, sẽ không kìm được mà khóc thút thít và vắt hết óc để biện giải cho mình. Nhưng Tê Vân chân nhân duy nhất không nghĩ tới, nàng lại phát ra lời hối lỗi như vậy trong lúc thần trí mơ hồ.
Tê Vân chân nhân cũng không phải người đa sầu đa cảm. Những điều đáng giá để hắn đặt trong lòng vĩnh viễn là đại đạo, thiên hạ, chúng sinh. Nhưng đến hiện giờ, hắn cũng không kìm được bắt đầu nghĩ lại, thân phận thủ đồ chưởng giáo có phải đã mang lại áp lực quá lớn cho đệ tử không? Khiến đứa trẻ này đối xử khắc khe với bản thân như vậy, thậm chí trong giấc ngủ mơ cũng không được yên ổn.
Chuyện hôm nay, tuy hắn bực bội nàng làm bậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng đã làm được rất nhiều điều mà nhiều người không làm được.
“Hồ nháo…”
Hắn cũng không quan tâm những việc nhỏ bé không đáng kể này, nhưng có lẽ vì cảnh tượng nhìn thấy trước đó quá mức thảm khốc, khiến ấn tượng đơn bạc của hắn về “Tố Trần” trong đầu trở nên khắc sâu. Đứa trẻ này, đang trong giấc ngủ mơ gọi “Sư phụ”, đối với hắn mà nói không còn là một đạo hiệu đơn thuần, cũng không còn chỉ là “đứa trẻ của sư muội đã rời tông” nữa.
“Tiên cốt tan nát, đạo thể ô trọc…” Tê Vân chân nhân rũ mắt. Rất lâu sau, hắn mới giơ tay vẽ một vòng ảo ảnh trên không, khói mây mịt mờ tụ lại từ đầu ngón tay hắn, cuối cùng ngưng tụ thành một bức họa.
Tê Vân chân nhân mở bức tranh cuộn đó ra. Đó lại là một bức tranh trăm đầu yêu quỷ sống động như thật.
Vô số yêu ma quỷ quái chen chúc trong bức họa, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, móng vuốt sắc nhọn cào cấu mặt giấy, dường như giây tiếp theo liền muốn xé rách bức tranh mà xông ra.
Đồng tử của Tê Vân chân nhân co rút lại. Đôi mắt vàng óng rực rỡ của hắn hóa thành đôi mắt thú không phải của người, đối mặt với ác quỷ trong tranh.
Một con Ly Thú hơi thở thoi thóp, âm thầm không tiếng động xuất hiện ở góc tranh cuộn.
Tê Vân chân nhân cất bức họa, lặng lẽ chăm chú nhìn rất lâu. Một lúc sau, hắn mới chần chừ vươn tay, vụng về đặt lên trán đồ đệ.
“Nếu muốn thành tiên, hãy tìm cách trở thành chưởng môn đi.”
Đứa trẻ nửa mơ nửa tỉnh, không biết có nghe rõ hay không.