Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 201



Bảy ngày trôi qua trong chớp mắt, trời còn chưa sáng, Vọng Ngưng Thanh đã đứng trên Diễn Võ Trường.

Vì không hẹn trước thời gian, mà giờ học thường ngày cũng không cần dậy sớm như vậy, Vọng Ngưng Thanh liền tranh thủ lúc mọi người chưa đến để làm việc của mình.

Nàng còn nhớ, một thời gian trước Tố Huỳnh đã làm ầm ĩ đòi uống rượu, nói rằng khó khăn lắm ba người mới sắp tròn mười lăm tuổi, nên mở tiệc rượu để vui vẻ, say một trận.

Nàng nói đến hai mắt lấp lánh, Không Dật tuy không hùa theo, nhưng nhìn sắc mặt cũng thấy là muốn. Trẻ con phần lớn đều có tâm lý như vậy, nhóm bạn thân tụ tập với nhau lúc nào cũng muốn làm chuyện xấu, không tìm chút k*ch th*ch thì sẽ cảm thấy lãng phí tuổi trẻ.

Nhưng uống vài ly thì vui, uống quá chén thì lại hại thân thân hại tinh thần. Vọng Ngưng Thanh không đồng tình, nhưng không đồng tình cũng chẳng làm được gì, không nên làm mất hứng hai đứa trẻ.

Thế nên mấy ngày nay, nàng đều dời thời gian luyện kiếm vào buổi sáng muộn, chỉ để gom một vò tuyết trên cành mai. Phải biết rằng, Thiên Xu phái được dựng trên đỉnh núi, linh khí dồi dào, suối chảy cũng thuần khiết mát lạnh không nhiễm một chút bụi trần, dùng để ủ rượu thì hương vị cực kỳ ngon.

Vọng Ngưng Thanh chuẩn bị ủ một vò rượu tên là “Tam Chuyển Hàn Anh Trích Tiên Lộ”. Ngoài tuyết trên cành mai ở nơi không ai đặt chân tới, còn cần những giọt cam lộ trong lành vào những ngày mưa dầm và nước suối chảy trong rừng trúc.

Tam Chuyển Hàn Anh Trích Tiên Lộ trong quá trình ủ phải trải qua ba lần chuyển hóa: nước tuyết là lần một, nước mưa là lần hai, nước suối là lần ba. Rượu ủ xong khi uống vào mát lạnh, xuống cổ họng sảng khoái vô cùng, dư vị ngọt lành nhưng tác dụng lại rất chậm.

Tác dụng chậm thật tốt, khiến lòng người say mà không hay biết. Chỉ vài chén xuống bụng, hai đứa trẻ không nghe lời kia đều sẽ nằm yên.

Vọng Ngưng Thanh vô cảm gạt lớp tuyết mịn trên nh** h**, có chút không đúng lúc mà nhớ lại, Tam Chuyển Hàn Anh Trích Tiên Lộ là do Nguyệt Khuyết sáng tạo ra.

Nàng vẫn nhớ hương vị của loại rượu này, bởi vì lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng uống nó, Nguyệt Khuyết mặc sao đội trăng mà đến, toàn thân lấp lánh ánh trăng. Hắn nói loại rượu này chính là đạo của hắn, nói xong lại cười, cuối cùng cũng không thể trở về được nữa rồi.

Khi đó Hàm Quang không hiểu, nhận chén rượu nhấp một ngụm, lại không nhịn được nhíu mày. Nàng thầm nghĩ, từ trời xuống đất, từ mát lạnh thuần khiết đến ngọt ngào mê say, đây đâu phải là “trích tiên lộ” (谪仙露 - rượu trích tiên), đây rõ ràng là “trích tiên lộ” (谪仙路 - đường trích tiên) mà.

— Càng không cần nói đến tác dụng chậm của rượu, khiến người ta như rơi vào mộng, bồng bềnh không giống chính mình. Người ủ rượu thì lại nguyện ý say dài không bao giờ tỉnh lại nữa.

Vọng Ngưng Thanh nghĩ đến ngơ ngẩn. Những chuyện quá khứ mà nàng cho rằng đã quên, thật ra vẫn luôn tồn tại, chỉ là ngày thường không nhớ tới mà thôi.

“Sư tỷ.” Có người gọi nàng từ phía sau, khiến Vọng Ngưng Thanh bừng tỉnh. Nàng thu lại chiếc vò ngọc phỉ thúy đã chứa được một nửa nước tuyết, rồi xoay người, sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị, cổ hủ như cũ, mang theo chút khắc nghiệt, thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù thái độ như vậy, Không Nhai và Tố Tâm cũng không dám bất mãn. Dù sao họ vì không muốn thất lễ mà dậy từ rất sớm, không ngờ vẫn đến chậm một bước, để sư tỷ phải đợi.

Xung quanh không có ai, Vọng Ngưng Thanh không muốn diễn kịch quá nhiều. Việc gây khó dễ cho Tố Tâm phải ở trước mặt mọi người, nên nàng đảo mắt nhìn sang Không Nhai: “Sư đệ trước, thẻ ngọc của sư phụ có chỗ nào không hiểu không?”

Không Nhai cũng không dài dòng, lấy ra mấy tấm thẻ ngọc rồi đưa ra vài câu hỏi rất sâu sắc. Sự chênh lệch trong giáo dục giữa tông môn lớn và tông môn nhỏ hoàn toàn không đồng đều. Vọng Ngưng Thanh nghe một hồi, liền biết Không Nhai chắc chắn đã đọc rất nghiêm túc.

Một số từ ngữ trong Đạo giáo có chút khó hiểu, không thể chỉ dựa vào ngộ tính mà lý giải được. Sau khi nghe xong, Vọng Ngưng Thanh không lập tức trả lời, mà ngược lại hỏi lại về sự hiểu biết của Không Nhai đối với thẻ ngọc, sau đó mới chỉ ra những sai lầm để sửa.

Phương pháp này dễ tiếp thu hơn so với giảng giải đơn thuần, dù sao lời giảng của nàng được xây dựng trên nền tảng của đối phương. Bổ sung thiếu sót thì dễ hơn là xây dựng một tòa nhà. Chỉ điểm vài câu như vậy, Không Nhai với ngộ tính rất tốt đã thông suốt.

Điều này khiến Không Nhai có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nhận được sự dạy dỗ tỉ mỉ như vậy. Bởi vì trong Thanh Dữ Tông, sư phụ sợ dạy hết cho đệ tử sẽ bị đệ tử cướp chén cơm của mình, hận không thể giấu đi, thậm chí còn cố ý dạy sai.

Đệ tử tông môn lớn quả nhiên có khí độ không giống người thường, Không Nhai nghĩ vậy, cũng dần thả lỏng, chủ động đưa ra nhiều vấn đề hơn.

Dù sao vẫn còn nhỏ, tuy lòng dạ thâm sâu, nhưng vẫn xem nhẹ kẻ địch.

Vọng Ngưng Thanh vừa nghe câu hỏi của hắn, liền nhanh chóng nhận ra đây là “ngàn năm Liêu Trai gặp quỷ”. Mấy câu hỏi ban đầu của Không Nhai chỉ là để thử nàng, chứ không phải thật sự hoàn toàn không hiểu, chỉ là đang dò xét xem nàng có hết lòng truyền thụ hay không.

Không Nhai học rất nghiêm túc, không biết vị sư tỷ nhỏ bé kia đã đoán được toan tính nhỏ của hắn.

Chỉ dạy gần xong, Vọng Ngưng Thanh gấp sách lại, ngước mắt nói: “Kiếm cuối cùng ngày hôm đó, không phải là của ngươi đúng không?”

“……” Không Nhai bất ngờ bị hỏi thẳng. Hắn đoán rằng thủ đồ của người đứng đầu chính đạo đương thời không đến mức thèm khát một đạo kiếm phù mờ ảo, liền nói: “Là cơ duyên của muội muội. Với cảnh giới của ta, vẫn chưa thể hoàn toàn luyện hóa.”

Vọng Ngưng Thanh biết điều đó. Nhưng với tính cách của Tố Trần, không thể không để ý: “Kiếm tu chúng ta lấy tâm làm kiếm, mượn vật ngoài là không thành thật với đối thủ.”

Tố Tâm vẫn luôn im lặng đứng một bên lắng nghe, bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng định biện giải điều gì đó, nhưng Không Nhai đã lên tiếng với giọng điệu lạnh nhạt: “Vâng, sư tỷ.”

Không Nhai đã quen với điều này. Hắn biết kiếm đạo của mình không đủ đường hoàng, nhưng đó là việc không thể nào làm khác được. Dù sao nếu có thể, ai mà không muốn đường đường chính chính làm người?

Sư tỷ là đệ tử của chưởng giáo, thủ tịch của danh môn, tất nhiên không thể hiểu được nỗi khổ của những kẻ yếu kém. Trên đời này có rất nhiều hạng người hèn hạ, ti tiện, không phải mỗi một đối thủ đều xứng đáng để đối xử chân thành.