Nhưng, không cần phải phản bác. Tranh cãi chỉ khiến đối phương bực mình, việc gì phải như thế?
Tôn nghiêm mà một người coi trọng hơn cả núi, trong mắt người khác có lẽ còn không bằng cỏ dại. Đôi khi, thứ gọi là tôn nghiêm rẻ tiền đến mức không đổi được gì cả.
Giá trị và trọng lượng của một người, nhất định phải dựa vào thực lực để đánh giá.
“Rút kiếm đi.” Vọng Ngưng Thanh nói: “Cho ta xem lại kiếm đó một lần nữa.”
Vọng Ngưng Thanh không biết Không Nhai và Tố Tâm nghĩ gì, nàng chỉ muốn xem lại kiếm của sư phụ.
Không Nhai cũng không nghi ngờ Tố Trần muốn học lén. Dù sao vị đại năng đã ngã xuống kia cảnh giới cũng không tới phi tiên, cao nhất cũng chỉ ngang với Tê Vân chân nhân. Mà Tê Vân chân nhân lại không phải là đại năng “đã ngã xuống”, mà là đại năng đương thời.
Không Nhai cầm kiếm đứng thẳng, thúc giục kiếm phù trong thức hải. Kiếm khí sắc bén tuôn trào, xung quanh lập tức tuyết ngừng gió lặng, chỉ còn lại kiếm khí đó, như cơn gió lớn của trời, như cơn mưa rào mùa thu, khóa trời đất vào một kiếm vực thê lương.
Đây là một bộ kiếm pháp đã hình thành kiếm vực, tương tự với kiếm vực “Vọng Ngôn” trong kiếm pháp Dung Hoa.
Vọng Ngưng Thanh khoanh tay đứng một bên. Lúc này nàng mới nhìn rõ, đây đúng là “Thiên Cương kiếm” của sư tôn, nhưng lại không phải kiếm của sư tôn.
Một bộ kiếm pháp thiên phẩm hoàn chỉnh, phải đồng thời có đủ hình, thần, ý, uẩn, linh (dáng vẻ, thần thái, ý chí, ý nghĩa sâu xa, linh hồn).
Thiên Cương kiếm chính là một bộ kiếm pháp thiên phẩm hoàn thiện, ẩn chứa chân ý của đạo, thần hình của gió bão, linh uẩn của gió tuyết. Nó là kiếm pháp được sáng tạo dựa trên sự hiểu biết của Minh Kiếm Tiên Tôn về đại đạo.
Nhưng kiếm ý mà Không Nhai thôi phát ra tuy rất giống, nhưng cái “ý” trong đó lại khác một trời một vực. So với Minh Kiếm Tiên Tôn, đạo kiếm phù này thiếu đi chân ý dũng mãnh tiến thẳng không lùi, mà lại có nhiều sự bi ai thê lương, buồn bã.
Cũng không thể nói là sai, chỉ là cùng một cảm khái về sự gian nan của đại đạo, người trước thì “bay l*n đ*nh núi, nhìn ra xa mà thấy không một làn khói”; người sau lại là “đường đi khó khăn, nhiều ngã rẻ, giờ ở nơi nào?”. Hai bên đối lập nhau, cao thấp liền thấy rõ.
Hàm Quang có hai vị sư huynh, không biết đạo kiếm phù này là của vị sư huynh nào.
Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ, tuy kiếm ý có chút không hợp, nhưng chỉ là tìm hiểu thì không có vấn đề lớn. Nguyên nhân Không Nhai không thể luyện hóa là vì hắn chưa hiểu được thần hình của “gió bão”.
Vọng Ngưng Thanh nhíu mày — nàng chỉ đang suy nghĩ, nhưng tướng mạo lại hiện lên ba phần ác ý, không phải ý muốn của nàng: “Ngươi tự đi Tư Phản Cốc ngồi quên mình bảy ngày đi.”
Lời này vừa nói ra, Không Nhai và Tố Tâm đều sững sờ. Một lúc lâu sau, cả hai đều không nói nên lời. Vọng Ngưng Thanh cũng không giải thích, xua tay cho Không Nhai lui xuống, rồi nhìn thẳng vào Tố Tâm.
Tư Phản Cốc nằm trên vách đá cheo leo, gió thổi cuồng bạo nhất. Không Nhai chỉ nhận được kiếm phù mà không biết tên kiếm pháp này. Nếu không có cơ duyên, e rằng cả đời này hắn cũng khó có thể luyện hóa Thiên Cương kiếm.
Bị đồng môn khắc nghiệt gây khó dễ rồi nhận được cơ duyên ở một nơi gian khổ — đây chẳng phải là tình huống thường thấy của nhân vật chính sao?
Vả lại, nếu không đuổi Không Nhai đi, nàng làm sao để gây khó dễ cho Tố Tâm? Diễn Võ Trường càng lúc càng nhiều người, sân khấu đã dựng xong, chẳng lẽ lại không có tuồng để mà hát sao?
Không Nhai cau mày, cuối cùng vẫn theo lời đi đến Tư Phản Cốc, để lại Tố Tâm một mình đối mặt với vị sư tỷ khắc nghiệt, bạc tình.
Thiếu nữ yếu đuối không nơi nương tựa và vị thủ đồ chưởng giáo có tướng mạo hung dữ, những đệ tử thức dậy tập luyện chuẩn bị cho buổi học sớm đứng từ xa nhìn thấy, chỉ cảm thấy cảnh tượng đó thật đáng thương.
Rất nhanh, chuyện càng đáng thương hơn đã xảy ra. Thủ đồ chưởng giáo dường như đang chỉ dạy bộ pháp cho vị tiểu sư muội mới nhập môn. Nhưng tiểu sư muội mới vào môn chưa lâu, bộ pháp còn lạ lẫm, dưới sự tấn công của thủ đồ chưởng giáo thì né tránh chật vật, không lâu sau đã ngã nhào xuống nền tuyết. Dù vậy, thủ đồ chưởng giáo chỉ lạnh lùng bảo nàng đứng lên, làm lại hết lần này đến lần khác.
Sau năm lần bảy lượt, tiểu sư muội dường như cũng trở nên quật cường, âm thầm ngã xuống, leo lên, ngã xuống rồi lại leo lên. Đôi môi vốn đã trắng bệch dần tím tái, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Ánh mắt đổ dồn từ bốn phía càng lúc càng nặng nề. Vọng Ngưng Thanh lại không để ý, nàng nghiêm túc suy nghĩ về phong cách chiến đấu của Tố Tâm, không thể không nói hai huynh muội này đều rất thông minh và thức thời.
Có lẽ vì đường đời nhiều chông gai, thân thế đau khổ, kinh nghiệm thực chiến của Tố Tâm không thể xem thường. Mặc dù không học tiên thuật cao thâm nào, nhưng nàng có linh lực dồi dào, tư duy linh hoạt, đã đi một con đường pháp tu khá thích hợp với mình.
Điểm yếu lớn nhất của pháp tu là sợ bị áp sát, đồng thời khi thi triển pháp thuật đều phải bấm tay niệm chú. Một khi bị cắt ngang thì có một tỷ lệ nhất định sẽ bị phản phệ. Vì vậy, bấm tay niệm chú nhanh và chính xác là điều bắt buộc đối với pháp tu.
Điểm này, Tố Tâm làm rất hoàn hảo. Nàng có thể thắng liên tiếp trong đại bỉ ngoại môn, chính là nhờ vào sự thông minh và trí tuệ này. Nàng không vì tham lam mà tu tập những pháp thuật có sát thương lớn, mà ngược lại, những gì nàng học đều là tiên thuật nhỏ bé, nhanh nhẹn, có hiệu quả quấy nhiễu và kiểm soát. Hầu hết các tiên thuật đó chỉ cần một cử chỉ hoặc một câu nói là có thể thi triển, khi chiến đấu thì ngón tay như hoa nở, bóng tay lấp lánh, trong vô cùng đẹp mắt.
So với những pháp tu đóng cửa làm xe (chỉ làm việc theo lối mòn, không biết thực tế), chỉ biết học những tiên thuật mạnh mẽ, nhưng khi thực chiến lại ngây ngốc bấm tay niệm chú trước mặt đối thủ, Tố Tâm thật sự vượt trội hơn nhiều.
Chẳng trách nàng lại đi đến cuối cùng trong đại bỉ ngoại môn.
Vọng Ngưng Thanh cảm thấy con đường nàng đi rất chính xác, không cần sửa đổi gì.
Việc chọn dạy Tố Tâm bộ pháp, thứ nhất là nếu Tố Tâm đã chọn con đường nhanh nhẹn, thì học bộ pháp tinh diệu, huyền ảo của Thiên Xu phái sẽ mang lại cho nàng không ít lợi ích.
Thứ hai, bộ pháp là lĩnh vực mà “Tố Trần” am hiểu, lấy đó làm cớ để gây áp lực cho Tố Tâm là một lựa chọn rất tốt.