“Kim Đan đã thành, không có thiên lôi kiếp.” Tê Vân chân nhân giọng điệu bình đạm, giống như năm đó: “Không tệ.”
Không có thiên lôi kiếp, chứng tỏ tâm tính của người độ kiếp đã được Thiên Đạo công nhận, trời xanh không cần dùng nỗi khổ thân thể để khảo nghiệm tâm trí người này.
Thiếu nữ bị xoa đầu có chút hoang mang. Hành động tiếp xúc cơ thể không có bất kỳ ý nghĩa nào ngoài việc thể hiện sự thân mật này, thật sự không giống với Tê Vân chân nhân trong quỹ đạo nguyên bản, người mà vạn sự vạn vật đều xem như thoáng qua mà không để vào lòng.
Tê Vân chân nhân sau khi nói xong liền rời đi, cứ như chỉ đơn thuần đến xác nhận tiến độ của đệ tử mà thôi.
Vọng Ngưng Thanh cũng không để ý. Bởi vì ác triều sắp đến, toàn bộ Thiên Xu phái đều bao trùm trong bầu không khí mưa gió sắp đến.
Việc Tố Trần xuất quan ít ai biết. Trừ việc hồn ấn (ấn ký của linh hồn) trên thẻ đệ tử lặng lẽ tăng lên một cảnh giới, không ai biết vị thủ đồ chưởng giáo bế quan một năm đã kết đan.
Thời gian Vọng Ngưng Thanh xuất quan cũng rất đúng lúc, vừa hay là lúc đại bỉ ngoại môn ba năm một lần kết thúc. Năm nay có năm người tiến vào nội môn, trong đó có cả Bạch Linh và Dữ Chiếu Tiên.
Dữ Chiếu Tiên tiến vào nội môn là chuyện mọi người đã dự liệu được trước. Trên thực tế, nếu không phải Không Nhai ở lần đại bỉ tông môn trước đột nhiên xuất hiện, Dữ Chiếu Tiên đã sớm nên vào nội môn rồi. Còn Bạch Linh thì cùng một vị sư muội khác được trưởng lão Tư Tế Đan Ngưng chân nhân thu về dưới trướng. Ngoài ra, có hai vị tu sĩ Nguyên Anh khác cũng chọn nhận đệ tử.
Các đệ tử trẻ tuổi thế hệ sau của Thiên Xu phái liên tiếp đột phá Kim Đan, bổ sung thêm máu mới cho lực lượng nòng cốt của chính đạo. Bất kể là đối với thế gian hay tiên môn, đây đều là một chuyện vui lớn.
Cho dù là đệ nhất tiên môn chính đạo, cũng hiếm khi xuất hiện việc lớn như thế. Thế hệ Không - Tố này có thể nói là quần anh hội tụ (tập trung nhiều người xuất sắc), giành hết sự nổi bật của cả thế gian. Chỉ trong khoảng thời gian này, các môn phái tiên gia đến chúc mừng đã suýt làm sụp đổ ngưỡng cửa của Thiên Xu phái.
So với những người đó, Tố Trần 18 tuổi kết đan, đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng có thể gọi là kỳ tài ngút trời. Nhưng với các sư đệ, sư muội đã giành hết danh tiếng, thủ đồ chưởng giáo liền trở nên không còn quá nổi bật.
Vọng Ngưng Thanh cũng không vội vàng xuất hiện trước mặt mọi người, mà là nghiêm túc củng cố cảnh giới Kim Đan của mình. Sau đó, khi ác triều sắp đến, nàng mới xuất hiện trước đội ngũ chuẩn bị đi đến trần thế.
Sự xuất hiện đột nhiên của thủ đồ chưởng giáo khiến tất cả các đệ tử nội môn Kim Đan kỳ đều ngạc nhiên. Thấy nàng đã đột phá Kim Đan, mọi người cũng vội vàng chúc mừng. Dù sao, tu sĩ Kim Đan đã có tư cách được người đời kính trọng.
Tuy mọi người cũng nhìn ra việc Tố Trần bế quan ước chừng một năm chứng tỏ nàng kết đan không thuận lợi, nhưng cũng không có ý định vạch trần. Kẻ mạnh đều có tư cách tùy hứng, cho dù có chút tì vết, thì cũng không cho phép người khác lắm mồm.
Nói là vậy, nhưng khi trưởng lão Tư Nghi nói thế hệ đệ tử thứ 36 sẽ do Tố Trần dẫn đầu, đội ngũ vẫn xôn xao một chút.
Thấy vài đệ tử không nhịn được muốn đưa ra nghi vấn, trưởng lão Tư Nghi cũng không khách khí mà nắm lấy Tố Trần đang lạnh mặt đứng một bên, giơ ấn Trác Diệp trên mu bàn tay nàng ra.
“Đây không phải chuyện đùa, cũng không phải là quyết định của chưởng giáo. Môn quy Thiên Xu phái chương một, điều hai, khi chưởng môn không chủ sự thì đệ tử thủ tịch đương thời sẽ thống lĩnh các đệ tử trong môn, quyền năng chỉ đứng dưới chưởng giáo.”
Hiện tại trong tông môn chỉ có mình Tố Trần có được ghế. Cho dù có đệ tử khác được ấn Trác Diệp, Tố Trần cũng là người đầu tiên của thế hệ này.
Vài đệ tử vừa đưa ra nghi vấn kia tức khắc im bặt.
Nếu chỉ là “thủ đồ chưởng giáo” dẫn đội, bọn họ còn có thể kháng nghị một chút về việc chưởng giáo làm việc không công bằng. Nhưng phủ nhận “thủ tịch”? Thôi bỏ đi, sau này còn muốn sống yên ở Thiên Xu phái nữa không?
Không thể không nói, tin tức Tố Trần có được vị trí thủ tịch đã gây chấn động cho rất nhiều người. Chưởng giáo đương thời tuổi thọ còn rất dài. Trừ khi phi thăng, nếu không thì quản giáo 180 năm nữa cũng không thành vấn đề. Sao mà đã bắt đầu tranh cử chức chưởng môn tiếp theo rồi?
Các đệ tử Kim Đan kỳ chuẩn bị xuất chinh bàn tán xôn xao, những đệ tử khác đến đưa tiễn cũng có sắc mặt nặng trĩu. Bạch Linh mới vào nội môn chưa lâu lại càng trực tiếp biến sắc mặt.
Thủ tịch — nhắc đến danh hiệu này, điều đầu tiên người ta nghĩ đến chính là người hiền đức, có tài năng. Trong lòng Bạch Linh, chỉ có sư huynh Dữ Chiếu Tiên khiêm tốn, độ lượng, nhân hậu như thế mới xứng với vị trí thủ tịch.
Còn Tố Trần? Người ghen ghét nhân tài, lòng dạ hẹp hòi này, tư chất không bằng sư đệ Lưu Tác, danh vọng không bằng sư huynh Dữ Chiếu Tiên, rốt cuộc nàng có tài đức gì mà lại chiếm giữ vị trí thủ tịch này?
Sự oán giận và không cam lòng của Bạch Linh cũng không thể truyền đến được Vọng Ngưng Thanh. Trong mắt người ngoài, vị thủ đồ chưởng giáo trầm ổn, bình tĩnh, nhưng trên thực tế nàng lại hiếm thấy được lơ đãng. Bởi vì nàng biết, trận ác triều lần này thực tế không hề nguy hiểm.