Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 208



Nhát kiếm này cực nhanh, mắt thường không thể bắt kịp, một đòn trúng địch, Họa Bình Sinh lập tức vỡ tan thành tro bụi, hóa thành làn khói uốn lượn.

Làn khói đó tan rồi lại ngưng tụ thành hình người. Họa Bình Sinh lơ lửng giữa không trung, sắc mặt vặn vẹo. Hắn mở miệng, giọng nói êm tai khó phân nam nữ đó vậy mà lại hoá thành tiếng rít sắc nhọn: “Không đúng! Không đúng! Đây không phải mặt ngươi!”

Một mỹ nhân có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, lúc này lại như phát điên mà không ngừng gãi trên cánh tay mình. Có đệ tử tinh mắt nhìn kỹ, thấy lớp da bị gãi rách, bên dưới lại là xương trắng lởm chởm, tức khắc sợ đến hồn bay phách lạc.

“Ngươi sao có thể dán một cái mặt nạ xấu xí như vậy lên lớp da thật của mình!” Họa Bình Sinh nhịn không được thét chói tai: “Ngươi sẽ không cảm thấy ghê tởm sao?! Minh châu phủ bụi trần, ngọc đẹp giấu trong bùn, ngươi đây là đang lãng phí của trời, làm trái Thiên Đạo đấy!”

Không Dật cảm thấy không thể tin nổi: “Một con yêu quỷ như ngươi lại nói về Thiên Đạo với tu sĩ chính đạo chúng ta?”

“Nhóc con vô tri, ngươi biết cái gì?!” Họa Bình Sinh không màng đây là mỹ nhân mà mình vừa mới yêu thích vô cùng, lập tức dậm chân nói: “Ta là họa mị, họa mị ngươi hiểu không? Nhận ra tướng người, nhận ra dáng xương, vẽ da vẽ mặt, trước mặt ta, thiên hạ này ai dám nhận giỏi nhất? Người này, nữ oa này, ta nhìn một cái liền biết tướng xương của nàng cực đẹp, xương thịt đầy đặn, căn bản không nên có một khuôn mặt “mẹ kế” khắc nghiệt bạc tình như thế! Nếu không phải dung mạo của nàng bị hư hại, thì chính là có người muốn giấu đi dung nhan thật của nàng!”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử đều biến sắc, vừa kỳ quái lại vừa vi diệu, không biết nên dở khóc dở cười hay kinh ngạc trước. Chuyện Tố Trần có tướng mạo xấu thì ai cũng biết, nhưng, che giấu dung nhan thật ư?

Chưa nói thật hay giả, bị người ta nói là lớn lên khắc nghiệt bạc tình, thì ngay cả thánh nhân cũng phải tức giận. Quả nhiên, Tố Trần giận dữ, lạnh giọng quát: “Yêu ma dám sỉ nhục ta!”

Tố Trần phất mạnh tay, hộp kiếm luôn đeo phía sau lập tức bay ra 24 thanh linh kiếm. Mỗi thanh linh kiếm đều lấp lánh hoa văn sáng chói. Nàng dùng hai ngắn tay niệm chú, kiếm khí như cầu vồng, như trăm sông đổ về, lại có tướng của giết chóc.

“Ai sỉ nhục ngươi!” Nhưng Họa Bình Sinh còn sụp đổ hơn cả Tố Trần: “Rõ ràng là ngươi sỉ nhục chính mình! Các tu sĩ các ngươi không phải đều nói “vẻ ngoài là quà tặng của trời cao, là tấm lòng của phụ mẫu” sao? Ngươi làm sao dám dán một cái lớp da xấu xí như vậy lên mặt!”

Lời của Họa Bình Sinh còn chưa dứt, kiếm khí đã chém xuống đầu. Thân là yêu quỷ đã hóa hình, Họa Bình Sinh căn bản không sợ uy lực của một kiếm từ tu sĩ Kim Đan kỳ. Hắn không kiên nhẫn giơ tay định đánh tan kiếm khí, nhưng sau lưng bỗng nhiên lạnh toát.

Bầu trời xuất hiện một khe hở như dải lụa, ánh lửa chói lọi như mặt trời rực rỡ của cửu thiên (chín tầng trời), chiếu sáng nơi này như ban ngày, chiếu sáng đến mức trần thế không thể sinh ra ô uế. Khí thế trong lành mạnh mẽ và bá đạo quét khắp bốn phương, trong nháy mắt đã tẩy sạch ma khí.

“Dừng tay!”

Một tiếng quát lạnh, một đạo ánh sáng tối từ trên trời đánh tới. Nắng gắt và đêm lạnh va vào nhau trên bầu trời, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Sóng khí quét ngang mọi thứ thậm chí hất tung các tu sĩ đứng trên tường thành bay xa ba trượng.

Có kết giới bảo vệ, các đệ tử có tu vi thấp thì bình an vô sự, nhưng đã có vài tu sĩ thực lực yếu hơn bị chảy máu tai mũi. Sau khi lấy lại tinh thần, ai nấy đều hoảng sợ tột độ.

Trong khoảnh khắc giao thủ chớp nhoáng, bên cạnh Tố Trần và Họa Bình Sinh đã xuất hiện hai thân ảnh cao dài. Một người áo trắng hơn tuyết, một người áo đen như mực, khí thế hai bên đều kinh người, nhưng người áo trắng lại có vẻ áp đảo người áo đen một chút.

Khoảnh khắc Tê Vân chân nhân đặt tay lên vai, Vọng Ngưng Thanh lập tức im lặng, không diễn nữa. Vì chuyện nhỏ nhặt này mà bị Tê Vân chân nhân nhìn ra manh mối, thật sự được ít mất nhiều, chi bằng từ bỏ.

Đứng bên cạnh Vọng Ngưng Thanh chính là Tê Vân chân nhân, còn người có thể chặn một đòn lôi đình của Tê Vân chân nhân mà vẫn đứng vững — đương nhiên chính là Ma Tôn hiện tại của Ma giới, Uyên.

Họa Bình Sinh trong khoảnh khắc Ma Tôn xuất hiện thì giống như một con công bị bóp cổ mà tắt tiếng. Trong hư không có sương đen ngưng tụ thành vuốt, vững vàng bóp vào yết hầu hắn.

“Tôn... Tôn chủ.” Họa Bình Sinh há miệng, muốn nói gì đó. Nhưng người áo đen không chút do dự mà vỗ một cái vào sau gáy Họa Bình Sinh, mỹ nhân họa bì nghiêng nước nghiêng thành trong chốc lát vỡ vụn thành xương trắng đầy đất.

Người áo đen mặc áo choàng màu đen huyền, sương đen lượn lờ quanh thân, chỉ để lộ chiếc cằm có đường nét tinh xảo và đôi môi mỏng sắc bén. Chỉ nghe thấy giọng hắn lạnh băng nói: “Ngươi truyền lời cho bổn toạ như thế nàu sao?”

Hộp sọ rơi trên đống xương trắng lạch cạch một cái, không dám nói lời nào, chỉ dùng xương bàn tay đã gãy trộm đỡ lấy đầu mình, cố gắng chỉnh lại hộp sọ đã bị đánh lệch.

Ma Tôn không thèm nhìn hắn nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tê Vân chân nhân trên tường thành, thẳng thừng nói: “Ta là Ma Tôn của Ma giới, Uyên. Mục đích đến đây chỉ có một, muốn cùng các ngươi đàm phán ngừng chiến.”

Mọi người ồ lên. Là ngừng chiến chứ không phải đầu hàng. Đã như vậy, đây là việc của thiên hạ, của chúng sinh, chứ không phải việc của riêng tiên môn nữa rồi.

Tê Vân chân nhân đứng sau lưng Tố Trần, lông mày trầm ngưng như thần phật trong miếu. Nghe thấy lời này cũng không dao động, chỉ nói: “Nếu vậy, Ma Tôn xin hãy dời bước đến chủ thành. Chớ có trêu đùa đệ tử của ta nữa.”