Sau khi nghe xong, Ma Tôn lại đá một cú vào Họa Bình Sinh đang trộm ghép xương bên cạnh. Sương đen bên cạnh ngưng tụ thành vuốt thú khổng lồ, điên cuồng cào vào hộp sọ kia, để lại một mảng vết cào cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương: “Đi.”
Vọng Ngưng Thanh đờ đẫn. Nàng mơ hồ nhớ lại trong mệnh quỹ có nhắc đến bản thể của Ma Tôn Uyên là một con Cửu Mệnh Huyền Miêu (mèo đen chín mạng). Nàng là lần đầu tiên thấy nhìn thấy một sinh vật khác ngoài mèo nhỏ như thế này, đúng là giống như trong lời đồn, duy ngã độc tôn (chỉ có ta là nhất), làm việc tùy hứng.
Nàng đang định quay đầu đi an ủi các đệ tử trong thành, thì Tê Vân chân nhân đã nhẹ nhàng kéo nàng sang một bên: “Trần Nhi, con đi cùng vi sư.”
Vọng Ngưng Thanh sững người, sau khi hoàn hồn lại, mặt mày vẫn lạnh nhạt: “Vâng, sư phụ.”
Lý do Tê Vân chân nhân muốn dẫn nàng đi không khó đoán. Họa Bình Sinh đã vạch trần bí mật của nàng, ở lại cũng chỉ là tự chuốc lấy chỉ trích.
Vọng Ngưng Thanh nhìn Không Dật đầy lo lắng một cái, rồi chuyển giao quyền chỉ huy cho hắn.
Không Dật có chút lo lắng nhìn chưởng môn dẫn sư tỷ đi. Hắn nhìn cổng ranh giới ở phía xa, ra lệnh cho các đệ tử trong môn tiếp tục chỉnh đốn và sắp xếp, đề phòng Ma giới thừa nước đục thả câu.
Tính tình hắn từ trước đến nay vốn lạnh lùng, cũng không có ai dám đi làm phiền. Vì thế nên Tố Huỳnh gặp tai họa, một đám đồng môn quen biết lẫn không quen biết đều vây quanh nàng, mở miệng ngậm miệng đều là Tố Trần.
Hiển nhiên, lời nói vừa rồi của con yêu quỷ kia vẫn như hòn đá rơi xuống hồ, khuấy lên sóng gợn.
“Tố Huỳnh sư muội, lời của con yêu quỷ kia rốt cuộc là có ý gì? Đồng môn sớm tối bên nhau với chúng ta lại không phải là vẻ ngoài vốn có sao? Đây là chuyện đáng sợ gì vậy?” Có người bước lên liền nói một tràng, rõ ràng là trong lòng đang rất tức giận.
“Lời xúi giục gây chia rẽ của yêu quỷ mà các ngươi cũng tin sao!” Tố Huỳnh không phải là Không Dật, lập tức đáp trả lại: “Hơn nữa, vẻ bề ngoài cũng chỉ là một lớp da bọc xương trắng. Thân là đệ tử tu đạo mà vẫn còn chấp niệm vào vẻ bề ngoài đến thế, thật là nực cười hết sức!”
“Không thể nói như vậy được.” Một đệ tử có đầu óc tỉnh táo hơn chen vào nói: “Tố Huỳnh sư muội cũng biết, vì dung mạo của Tố Trần mà ngày thường trong tông môn có rất nhiều hiểu lầm. Chúng ta cũng chỉ là lo lắng thôi.”
Tố Huỳnh giận dữ: “Lo lắng gì?! Đường đường là đệ tử của chưởng giáo, chẳng lẽ còn có thể là gián điệp của nhà nào phái tới hay sao?!”
“Là thân thế của Tố Trần, có phải vì vấn đề thân thế, mới phải che giấu dung mạo thật hay không.” Đệ tử đặt câu hỏi vừa nói, vừa nghĩ đến lời của con yêu quỷ vừa nãy, không nhịn được mà cười khẩy: “Không thể nào thật sự là vì dung mạo quá đẹp, sợ làm rối loạn đạo tâm của người khác chứ?”
Vị đệ tử này không hề hay biết rằng mình đã vô tình đoán trúng sự thật.
Các đồng môn bàn tán sôi nổi vì dung mạo thật của Tố Trần, còn bên Vọng Ngưng Thanh thì lại sử dụng phép súc địa thành thốn (phép thuật rút ngắn khoảng cách), trong chớp mắt đã đi được ngàn dặm, tới “chủ thành” trong lời của các tu sĩ chính đạo.
Cái gọi là chủ thành không phải là thủ đô của một quốc gia nào đó trong trần thế, mà là một trấn nhỏ được xây trên núi. Vì dễ thủ khó công, nên được Thiền tông của chùa Tu Di trấn giữ. Ma khí khó xâm nhập, lại thêm việc đây là tấm lá chắn chắn đầu tiên của đất nước có dân cư đông đúc, nên trở thành căn cứ địa của các đệ tử tiên gia chống lại trăng máu ác triều. Các chưởng môn tiên gia đều sẽ tụ tập ở thành này vào ngày ác triều đến, để ra lệnh và kiểm soát toàn cục. Tê Vân chân nhân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ma Tôn còn chưa đến gần thành trấn, trên núi Tu Di đã vang lên tiếng chuông đuổi ma. Sau khi Tê Vân chân nhân truyền tin, bên chủ thành cũng không cho phép yêu ma tiếp cận, chỉ là có vài vị tu sĩ đại năng rời thành mà đến, quan sát từ xa.
“Những người đó không thể đến gần nữa.” Giọng Ma Tôn lạnh băng: “Ta đến là để đàm phán, chứ không phải để tự chui đầu vào lưới. Ngươi nếu là người chủ sự của tu sĩ nhân loại, vậy ta và ngươi nói chuyện.”
Tu vi của Tê Vân chân nhân cao sâu, đương nhiên không sợ bất kỳ điều gì khác. Hắn phất tay khuyên lui những vị đại năng đang lăm le chờ hắn ra lệnh một tiếng là sẽ bắt giữ Ma Tôn. Hắn phất tay đưa tới một đài mây, vững vàng đặt đệ tử đang dắt trên tay lên.
Vọng Ngưng Thanh cũng rất thong dong, mặt không biểu cảm mà tìm ghế ngồi xuống. Đối diện, Ma Tôn và bản thể “vuốt mèo” của Ma Tôn cũng bước lên đài mây đủ rộng để mở một buổi giảng đạo này, cùng đôi thầy trò này đứng đối mặt từ xa.
Họa Bình Sinh có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa kỳ, lúc này chỉ còn lại một bộ xương trắng trong suốt. Không còn lớp da đẹp, hắn chỉ có thể khoác áo choàng, hàm dưới đóng mở liên tục, ôm một tấm gương rồi tự thương xót mình, trông vô cùng ai oán.
Họa mị không có túi da thì có khác gì khỏa thân chạy lông nhông đâu? Nhưng nguyên tắc của hắn là lớp da đã mặc qua một lần rồi thì sẽ không mặc lần thứ hai.
“Tôn chủ! Ta đã giết hơn một ngàn con yêu quỷ mất lý trí, không có công lao cũng có khổ lao mà! Ta muốn được khen thưởng!” Yêu ma không có lợi thì không dậy sớm, Họa Bình Sinh đưa ra yêu cầu muốn được ban thưởng là chuyện đương nhiên.
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, không nói được cũng không nói không được, coi như là ngầm đồng ý.
Họa Bình Sinh đợi ba giây, xác nhận Ma Tôn đã đồng ý, liền mạnh mẽ vung tay chỉ vào Tố Trần đang ngồi bên cạnh Tê Vân chân nhân không xa, lớn tiếng nói: “Cho ta xem dung mạo thật của nàng, ngài có bắt ta tàn sát cả Ma Thành đều được!”