“Sư phụ.” Vừa đến gần, Vọng Ngưng Thanh lập tức nhận ra điểm không thích hợp. Tê Vân chân nhân đứng tại chỗ, nhưng sống lưng lại căng chặt. Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy đôi mắt vàng của hắn không có tiêu cự, thần quang lấp lóe không ngừng.
Thần tính và nhân tính trong tròng mắt Tê Vân chân nhân không ngừng đan xen, dường như đang giằng co, nhưng lại không thể phân rõ cái nào mới là tỉnh táo thật sự.
“Tôn thượng.” Mèo nhỏ lúc này đột nhiên thò đầu ra, mang theo chút hưng phấn và vui vẻ: “Tôn thượng, bắt lấy sợi xích kia.”
Sợi xích? Vọng Ngưng Thanh nhìn Tê Vân chân nhân. Đúng là có một sợi xích kỳ lạ quấn quanh tay phải Tê Vân chân nhân. Nhưng nàng không hành động tùy tiện, mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của Tê Vân chân nhân.
Một suy đoán đáng sợ dần nảy sinh trong lòng Vọng Ngưng Thanh. “Tố Trần” không biết, nhưng Hàm Quang tiên quân lại từng chứng kiến... Nếu là thật, thì món Tiên Khí truyền thừa của Thiên Xu phái này, e rằng sẽ phản phệ lại chính chủ nhân của nó.
Thấy thần tính dần dần lấn át nhân tính, Vọng Ngưng Thanh không còn do dự nữa, dùng bàn tay có khắc ấn Trác Diệp nắm lấy sợi xích vàng. Đây không phải là hành động tìm chết, mà là do nàng đã nắm chắc .
Khoảnh khắc Vọng Ngưng Thanh chạm vào sợi xích, luồng ánh sáng kia nổ tung trong lòng bàn tay nàng, đâm xuyên qua lòng bàn tay. Nàng mặt không đổi sắc, nhắm mắt nhìn vào bên trong cơ thể. Linh quang nhập vào thức hải, thần hồn bị hủy hoại của nàng và ánh sáng vàng xông vào thức hải mạnh mẽ va chạm vào nhau. Tàn hồn của nửa bước chân tiên cùng ánh vàng hoà quyện vào nhau, luồng sáng này hiển nhiên không ngờ một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé lại có thần hồn cường đại như vậy, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, chạy trốn, từng chút, từng chút một bị nuốt chửng hoàn toàn.
Đây là một tiên khế (khế ước tiên) tác dụng lên thần hồn. Vọng Ngưng Thanh có chút bất ngờ khi phát hiện, luồng sáng có thể tinh lọc những thứ không sạch sẽ này thế mà lại có thể sửa chữa tàn hồn đã vỡ vụn của nàng.
Đóa sen rơi rụng tan tác trong thức hải của nàng bị sợi xích vàng vây quanh khoá lại, không còn lan tỏa khắp nơi, ngược lại ổn định được “hình dạng”. Cách lấy độc trị độc này, có thể gọi là đi nước cờ táo bạo, to gan tày trời.
Cùng lúc đó, Vọng Ngưng Thanh cũng lờ mờ nhận ra một đầu khác của xiềng xích giam giữ cái gì — Bức tranh trăm đầu yêu quỷ, vậy mà thật sự phong ấn trăm đầu yêu quỷ. Những ma vật mà Thiên Xu phái phong ấn trong hàng ngàn năm đều ở đây.
“Thì ra là thế.” Vọng Ngưng Thanh bắt lấy ánh sáng vàng muốn thoát đi: “Nền tảng lập phái của Thiên Xu phái là diệt yêu trừ ma. Năm xưa tổ sư sáng lập của Thiên Xu phái mượn uy lực của Tiên Khí để trấn áp vô số yêu ma. Những yêu ma cường đại lại làm hại nhân gian này bị nhốt trong bức tranh trăm đầu yêu quỷ, dần dần bị luyện hóa thành vật liệu nuôi dưỡng linh hồn, trợ giúp tu sĩ tu hành.”
“Đúng là như vậy.” Mèo nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực: “Mặc dù cơ duyên của nam chính là không thể cướp đi, nhưng “Tố Trần” lại sở hữu món Tiên Khí này ước chừng 20 năm. Trong 20 năm này, đã đủ để tôn thượng sửa chữa hoàn chỉnh thần hồn rồi!”
“Nhưng chuyện này không thể không có cái giá phải trả.” Vọng Ngưng Thanh sắc bén chỉ ra vấn đề: “Luyện hóa cần thời gian, nhưng Thiên Xu phái thân là tông môn đứng đầu chính đạo, việc diệt yêu trừ ma là trách nhiệm không thể trốn tránh. Vì vậy, yêu ma bị phong ấn trong bức tranh trăm đầu yêu quỷ đã sớm bão hòa rồi. Khi trọng lượng ở hai đầu của cân không bằng nhau, Tiên Khí liền sẽ phản phệ chủ nhân của nó. Việc Tê Vân chân nhân phong ấn ma tâm đại diện cho truyền thừa của Ma giới, có nghĩa là đã phá vỡ sự cân bằng vốn đã mong manh rồi.”
Vọng Ngưng Thanh vừa nói, lại không chút do dự mà trích ra một giọt máu đầu tim. Giọt máu đó rơi vào đóa sen, ánh sáng trắng trong sạch lấn át ánh sáng vàng, khiến khí trừ ma quá mức sắc nhọn, hung hăng cũng dịu đi không ít.
Trọng lượng không đồng đều, vậy thì thêm vào một quả cân nữa là được.
Một mình Tê Vân chân nhân có thể điều khiển bức tranh trăm đầu yêu quỷ, vậy thêm vào một tiên hồn của một vị nửa bước chân tiên — cho dù là tàn khuyết — cũng là dư dả rồi.
“Cái gọi là ấn Trác Diệp kỳ thật cũng là khế ước của tiên khế (khế ước tiên) này. Người được đề cử vào ghế sẽ được hưởng ân huệ “nuôi dưỡng linh hồn”, nhưng lại phải gánh chịu sự nguy hiểm đến từ việc rèn luyện ý niệm giữa bản thân và yêu ma vốn do chưởng môn gánh vác.”
Khế ước đã thành, Vọng Ngưng Thanh mở hai mắt. Ánh sáng kỳ lạ trong mắt Tê Vân tan đi, khôi phục vẻ trong trẻo, trông vẫn là bộ dạng đạm mạc tự giữ kia.
Các tu sĩ Nhân tộc từ xa tới gần, liền mồm năm miệng mười truy hỏi: “Chân nhân, yêu ma kia đã bị phong ấn chưa?”
Tê Vân chân nhân rũ mắt, không nói gì. Vọng Ngưng Thanh tiến lên, làm như thân mật mà khoác lấy cánh tay hắn, dùng tư thái của một đệ tử nói thay: “Bản thể của Ma Tôn là một con Cửu Mệnh Huyền Miêu, đã tự cắt hai đuôi, hiện đã là tàn binh bại tướng.”
“Thế mà lại là Cửu Mệnh Huyền Miêu!” Mọi người kinh ngạc kêu lên, cũng không còn nghi ngờ vì sao Tiên Khí truyền thừa của Thiên Xu phái đều đã được lấy ra rồi mà vẫn không thể giữ lại Ma Tôn. Ngược lại, họ chuyển sang bàn bạc về kế hoạch vây bắt, tiêu diệt Ma Tôn và Ma giới đang bị thương nặng.
Có hai nguyên nhân khiến họ không còn nghi ngờ. Một là sự đặc thù của chủng tộc Cửu Mệnh Huyền Miêu. Hai là việc tự cắt hai đuôi, có thể nói là Tê Vân đã giết Ma Tôn hai lần. Bọn họ còn không thể đối địch với Ma Tôn, càng không nói đến việc lấy mạng hắn hai lần.
“Chân nhân bận rộn, vậy không làm phiền ngài nhọc lòng việc này nữa. Ta sẽ lập tức ban bố truy nã, ra lệnh cho các đệ tử trong môn lục soát khắp thành.” Chưởng môn các phái khác đồng loạt chắp tay chắp tay, nói như vậy.
Tê Vân chân nhân không đáp, chỉ hơi gật đầu. Những người khác cũng không thấy lạ, dù sao việc chưởng giáo Thiên Xu phái ít nói, tính tình như băng tuyết đã không còn là bí mật nữa rồi. Thế là họ lần lượt cáo từ rời đi.
Nghĩ đến phong thủy luân phiên chuyển (số phận luân phiên thay đổi), vận may của trận đại chiến tiên ma này cuối cùng cũng rơi xuống trên đầu Nhân tộc. Những tu sĩ Nhân tộc đang hưng phấn này không hề phát hiện ra Tê Vân chân nhân và đệ tử của hắn dựa vào nhau quá gần, tư thế vạt áo liền nhau cũng có phần mất chừng mực.
Cho nên, họ cũng không phát hiện ra — dưới ống tay áo rộng thùng thình, để tránh cho Tê Vân chân nhân để lộ ra sự khác thường, Vọng Ngưng Thanh đã đan mười ngón tay vào tay hắn, mu bàn tay của nàng bị bàn tay run rẩy vì đau đớn kia nắm chặt đến mức hằn lên từng vết trắng.