Nguyên nhân bùng nổ trận đại chiến tiên ma trong quỹ đạo nguyên bản là gì, Vọng Ngưng Thanh cũng không rõ ràng. Nhưng nguyên nhân Tê Vân chân nhân và Ma Tôn đánh nhau lúc này, có lẽ là do Họa Bình Sinh.
Nói theo kiểu của mèo nhỏ, thì đó là một mỹ nhân hoàn hảo, nhưng tiếc là có cái miệng.
Ngươi không thể hy vọng một con mèo có thể nói chuyện đàng hoàng, đương nhiên cũng không thể hy vọng Tê Vân chân nhân sẽ học được cách chiều theo bản tính tùy tiện làm bậy của yêu ma.
Gần như là ngay sau khi Họa Bình Sinh thốt ra câu nói chết người đó, con ma này đã biến thành một đống xương trắng lởm chởm, ngoại trừ xương hàm còn có thể kêu lách cách lách cách, toàn bộ con ma gần như đã bị huỷ hết rồi.
Vọng Ngưng Thanh lấy từ trong tiểu động thiên của mình ra đệm bồ đoàn, bàn trà, chung trà, ý đồ dùng những thứ thanh nhã mà lại mong manh này để ngăn cản sư phụ và Ma Tôn tiếp tục phá hủy đài mây, tiện thể lấp l**m cho qua chuyện khuôn mặt của mình.
Sau khi cuối cùng có thể bình tĩnh lại để nói chuyện với nhau, Ma Tôn cũng nói ra ý đồ của mình. Hắn yêu cầu ngừng chiến và giảng hòa, hơn nữa còn nói ra thân phận nửa ma của mình, có cả hai huyết thống người và ma, lớn lên bên cạnh mẫu thân là con người.
Sau khi Ma Tôn nói xong lại lập tức đưa ra rất nhiều chính sách và phương án thiết thực, có khả năng giúp hai tộc dung hợp. Hiển nhiên, vị Ma Tôn này nói “giảng hòa” không phải chỉ là nói suông, hắn đã có sự chuẩn bị từ trước.
Vọng Ngưng Thanh đứng bên cạnh lắng nghe, hơi rũ mắt xuống. Thân thế của Ma Tôn là một lợi thế vô cùng nặng ký. Dù sao hắn cũng đã ám chỉ rằng tư tưởng và quan niệm của mình sẽ nghiêng về phía Nhân tộc hơn, đồng thời huyết mạch và ơn dưỡng dục đã định sẵn lập trường tự nhiên của hắn.
Nhưng tiền đề là — Tê Vân chân nhân là kiểu người sẽ dễ dàng bị đại nghĩa dân tộc làm cảm động.
— Hiển nhiên, Tê Vân chân nhân không phải. Những suy nghĩ trong lòng hắn, ngay cả Vọng Ngưng Thanh là đệ tử gần gũi hắn nhất cũng không thể nào hiểu rõ được.
Biến cố xảy ra trong chớp mắt, giống như nhát kiếm không chút lưu tình đâm về phía đệ tử trong đại bỉ tông môn lúc trước, không hề có dấu hiệu gì báo trước. Chung trà nứt làm đôi, bàn trà bị chém thành hai nửa, gió kiếm thẳng tắp lướt qua mặt Ma Tôn.
Ma Tôn áo đen theo bản năng lắc mình né tránh, nhưng lại cảm thấy hối hận sau bước nhượng bộ này. Hắn không nên một mình đến yêu cầu đàm phán với thủ lĩnh chính đạo. Vốn dĩ làm như vậy là để đề phòng những kẻ lòng mang hận ý với Ma tộc quấy nhiễu việc giảng hòa giữa hai giới tiên ma, đồng thời cũng đẩy việc phiền phức “thuyết phục đồng tộc” cho thủ lĩnh chính đạo đi làm. Nhưng hắn lại quên mất, một khi thủ lĩnh chính đạo không đồng ý, hắn cũng sẽ rơi vào tình huống bế tắc tương tự.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần Tê Vân chân nhân ra tay chém hắn tại đây, đối với bên ngoài chỉ nói yêu ma có lòng dạ xấu xa muốn dùng chuyện giảng hòa để mưu hại hắn, thì Nhân tộc sẽ chỉ vỗ tay tán thưởng mà thôi, sẽ không biết được nội dung cụ thể của việc “giảng hòa” là gì.
Một bầu tâm huyết đổ sông đổ biển, sao lại không khiến người ta cảm thấy đau lòng?
“Cho dù không tin ta, các hạ cũng nên biết việc hai tộc giảng hòa không phải việc của một nhà. Thân là thủ lĩnh chính đạo, các hạ thế mà không có chút suy nghĩ cho đại cục nào sao?” Ma Tôn lớn tiếng hô lên, giọng nói trong trẻo đã nhiễm sự yếu ớt, ngoài mạnh trong yếu.
Mí mắt Tê Vân chân nhân không hề nâng lên, vẫn là vẻ mặt thong dong, đạm nhiên như mây, im lặng không nói.
Hắn duỗi tay đẩy nhẹ đệ tử mình, làn sóng khí vô hình liền cuốn lấy Vọng Ngưng Thanh, nhẹ nhàng đáp xuống một đám mây ở phía xa.
Sau khi xác nhận đệ tử đã rời khỏi chiến trường, Tê Vân chân nhân phất tay áo, trong chốc lát mây gió nổi lên bốn phía, ánh sáng vàng chợt hiện. Một cuộn tranh lớn bay ra từ trong hư không, như xiềng xích mà bao lấy toàn bộ đài mây.
Sắc mặt Ma Tôn khẽ biến. Hắn hiển nhiên biết được uy lực của Tiên Khí của Thiên Xu phái, lập tức quả quyết tự cắt một đuôi. Cơ thể bốc ra sương đen, như một bóng ma mà nuốt lấy hộp sọ của Họa Bình Sinh, nhanh chân chạy thẳng ra ngoài đài mây.
Cơ thể bị bỏ lại hoá thành một con mèo lớn màu đen, không chút do dự giơ vuốt sắc, vồ về phía Tê Vân chân nhân.
Tốc độ của Ma Tôn nhanh như một cơn gió, nhưng tốc độ của Tê Vân chân nhân còn nhanh hơn hắn. Cuộn tranh lớn kia loé lên ánh vàng, hiện ra vô số hình vẽ vặn vẹo dữ tợn. Vừa chạm vào luồng sáng đó, sương đen ngay lập tức loãng đi không ít.
Quá trình “tan rã” này vô cùng đáng sợ. Ma Tôn lại lần nữa tự cắt một cái đuôi. Giây tiếp theo, người đã xuất hiện ở cách đó hơn trăm mét. Mất liền hai cái đuôi, Ma Tôn rớt thẳng hai cảnh giới.
Ma Tôn đã chạy trốn ra khỏi phạm vi bị ánh sáng bao phủ. Nhìn khắp cả Ma giới, thậm chí là cả thế giới, có lẽ sẽ không có chủng tộc nào am hiểu việc ám sát và chạy trốn hơn chủng tộc Cửu Mệnh Huyền Miêu. Mặc dù là Tiên Khí truyền thừa cũng không thể ngăn cản Ma Tôn rời đi.
Tê Vân chân nhân không có ý định “không dồn kẻ địch vào đường cùng”. Hắn nhảy vọt lên, khoảng cách trăm mét đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là trong một một chớp mắt của phép súc địa thành thốn. Đôi mắt vàng của hắn dựng đứng lên như loài dã thú, sự đạm mạc đã bị sự lạnh lẽo thay thế, thần tính lấn át nhân tính.
— Trong khoảnh khắc này, Tê Vân giống như vị thần từ trên chín tầng trời nhìn xuống lũ kiến.
Hàng trăm, hàng ngàn sợi xích vàng bay ra từ trong bức họa, ngăn chặn đường lui của Ma Tôn. Mạng lưới dày đặc đó che kín cả bầu trời. Vạn vật như hạt bụi trong gió, làm sao địch lại sức mạnh đủ để che trời lấp đất này?
Gông cùm xiềng xích khóa lấy sương đen do Ma Tôn biến ảo thành. Một sợi xích vàng đâm thẳng vào ngực con mèo đen, kéo theo một tiếng kêu thảm thiết đẫm máu. Một khối thịt được bao quanh bởi sương đen đã bị mạnh mẽ lôi ra khỏi thân thể Ma Tôn.
Sương đen co rút lại, ngưng tụ, cuối cùng biến thành một con mèo nhỏ lớn bằng bàn tay, rơi xuống từ trong những sợi xiềng xích vàng rậm rạp.
Tê Vân chân nhân không chú ý tới, hoặc có lẽ đã chú ý nhưng cũng không muốn nhổ cỏ tận gốc. Ánh vàng che kín cả bầu trời không ngừng lấp lóe, trong nháy mắt bỗng giống như yêu ma đang nuốt chửng máu thịt.
Vọng Ngưng Thanh quan sát từ xa, đại năng đấu pháp không phải chuyện đùa. Nếu một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé bị cuốn vào, dù chỉ là một luồng khí nhỏ sượt qua cũng có thể khiến nàng tử vong.
Lúc này, mọi chuyện đã lắng xuống, Tê Vân chân nhân vẫn đứng bất động ở đó.
Vọng Ngưng Thanh đợi một lát, thấy các tu sĩ Nhân tộc đang bàng quan ở cách đó không xa đã phát hiện ra sự bất thường và chuẩn bị tiếp cận, liền ngự kiếm bay tới bên cạnh Tê Vân chân nhân.