“Vâng. Những gì đệ tử vừa nói, kỳ thật dùng cho phía Ma tộc cũng thích hợp.”
Vọng Ngưng Thanh không nghĩ nhiều, thốt ra những lời thì thầm của ác ma: “Ma Tôn đã có ý muốn giảng hòa, vậy thì mượn tay hắn mà khơi dậy nội loạn trong Ma tộc. Nhân tộc có thể mượn cơ hội này để nghỉ ngơi dưỡng sức, làm lớn mạnh chính mình. Tuy rằng thiên phú của yêu ma mạnh hơn Nhân tộc, nhưng việc sinh sản lại vô cùng khó khăn. Ma giới đất cằn ngàn dặm, trồng trọt lại gian nan, chỉ có thể tàn sát lẫn nhau để giành giật sự sống. Lấy lương thực làm viên gạch lót đường, ăn mòn ngược vào Ma giới, cho dù không thể thuần hóa hay đồng hóa Ma tộc thì cũng có thể… tỉa cành.”
Tê Vân chân nhân nhìn đệ tử đang khoa tay múa chân với động tác “tỉa cành”, nhất thời lại có chút không tiếp lời được: “……”
Trong miệng đệ tử của mình, Ma tộc đơn giản là một đóa hoa tàn tạ, mục nát.
“Được rồi.” Tê Vân ngăn chặn những lời tuyên truyền giác ngộ của đệ tử, giống như lay một cành liễu mà gõ đầu nàng: “Lời này đừng để người khác nghe được.”
Tê Vân chân nhân nắm tay đệ tử, đi về phía chủ thành, không lên tiếng bảo nàng trở về thành Kim Cức, cũng không ra lệnh cho đệ tử trong môn tiếp tục đuổi giết Ma Tôn.
“Con đã ký khế ước với Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ, vậy thì con đã là chưởng giáo đời kế tiếp của phái Thiên Xu.”
Tê Vân chân nhân xoa gáy nàng: “Dựa vào uy lực của Tiên Khí, cho dù có là Tán Tiên thì con cũng có đánh một trận. Không cần lo lắng thể chất Thuần Âm của con bị người khác dòm ngó nữa. Tiên Khí có tác dụng nuôi dưỡng, căn cốt của con sẽ có ngày được bồi đắp lại.”
— Đây chính là lý do vì sao hắn cố chấp muốn Tố Trần trở thành chưởng giáo.
“Đương nhiên, gánh vác đạo thống của Nhân tộc, Xu Tâm của Thiên Xu, con sẽ luôn phải chịu đựng sự đau khổ vô tận.” Tê Vân chân nhân không che giấu nữa, nói ra sự thật tàn khốc về sự truyền thừa của mạch chưởng giáo: “Nếu không thành tiên, sẽ vạn kiếp bất phục, trở thành chất dinh dưỡng cho yêu ma.”
“Hiện giờ ta dùng Tiên Khí phong ấn Ma Tâm của Ma Tôn, sự cân bằng sẽ bị đánh vỡ. Không phải gió đông áp đảo gió tây, thì cũng là gió tây áp đảo gió đông, chỉ có như thế mà thôi. Giống như lời con đã từng nói, Trần Nhi, con không được lười biếng, không được dừng lại.”
Tê Vân chân nhân hơi cúi người, khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia kề sát, cặp mắt vàng không giống người kia truyền đến sự lạnh lẽo của thần tính.
“Nếu không thể tu thành thân thể thần tiên, chưởng giáo phái Thiên Xu sẽ chỉ trở thành cỏ rác dưới sự nghiền ép của Thiên Đạo — con người cuối cùng đều sẽ chết, nhưng vi sư không hy vọng đó là kết cục của con.”
Hắn vừa nói, vừa cầm tay đệ tử đặt trong lòng bàn tay, tựa như đang nâng niu một món trân bảo quý hiếm có một không hai: “Khi vi sư còn ở đây, con cứ việc làm theo ý mình, không có gì là không thể. Những thử thách và tổn thương đó, vi sư đều sẽ chắn lại cho con.”
“Nhưng nếu có một ngày vi sư không còn nữa, Trần Nhi, con phải tiếp tục đi trên con đường của mình, đừng quên con đường đó. Vi sư sẽ chờ con, nhưng đừng để vi sư chờ không được.”
— Người đi ở phía trước, sợ ngươi không muốn đi nữa, quên mất con đường. Chỉ cần sơ sẩy một chút, thì sẽ không tìm thấy ngươi nữa.
Tê Vân chân nhân nói xong, nắm tay đệ tử tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ đệ tử vì lời hắn nói mà đứng sững tại chỗ, cũng mặc kệ đôi mắt tĩnh lặng của nàng nổi lên sóng to gió lớn.
Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu nhìn Tê Vân chân nhân. Cho dù dung mạo tương tự, nhưng khí chất, tính tình, con đường tu luyện rõ ràng đều không giống, đây vốn dĩ phải là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nhưng vì sao — vì sao người này lại nói ra những lời giống hệt sư tôn?
“... Sư tôn.”
“Ừm?”
“... Không, không có gì. Sư phụ.”
Hai bóng người cao một người thấp nhưng sống lưng đều thẳng tắp cùng nhau đi về phía trước trong làn sương khói lượn lờ. Không dùng thuật súc địa thành thốn của tiên môn, cũng không dùng tiên pháp đi trên không trung. Chỉ giống như phàm nhân, dùng chân để đo lường từng tấc đất. Từng bước, từng bước, giống như một sự ăn ý không lời, muốn kéo dài thời gian đến vô tận.
Hắn nắm tay nàng, đi trước nàng một bước. Nàng đi sau một bước, giẫm lên con đường mà hắn đã đi qua.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn vị sư trưởng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.
Thật ra.
— Người đi ở phía sau, cũng sợ ngươi đi quá nhanh, đi quá xa, không quay đầu lại, liền biến mất ở nơi chân trời góc bể.
…
Sau khi Vọng Ngưng Thanh đi theo Tê Vân chân nhân hoàn thành công việc ở chủ thành, liền bị sư phụ xách trở về phái Thiên Xu. Đối với bên ngoài chỉ nói Tê Vân chân nhân tuy đã làm Ma Tôn bị thương nặng, nhưng bản thân cũng bị thương.
“Cái giá” của việc sử dụng Tiên Khí là rất cần thiết, dù sao cũng phải để người ta biết Tiên Khí truyền thừa của phái Thiên Xu không thể tuỳ tiện sử dụng. Nếu không, thời gian dài, mọi người khó tránh khỏi sẽ coi sự hy sinh của người khác là điều hiển nhiên.
Việc chung sống giữa tiên môn và phàm triều vẫn luôn là sự kết hợp ân uy, tiến thoái có chừng mực. Hàng ngàn năm qua chưa bao giờ xảy ra sai lầm lớn, có thể thấy phương hướng là đúng.
Tin tức Tê Vân chân nhân làm Ma Tôn bị thương nặng, bản thân cũng bị thương vừa mới được truyền ra, Nhân tộc liền nhân cơ hội phát động cuộc phản công đối với Ma tộc.
Trăng máu sẽ khiến yêu ma phát điên, nhưng yêu ma có thực lực càng mạnh mẽ thì ảnh hưởng càng yếu. Và những yêu ma lớn đó cũng không dễ dàng đặt chân xuống thế gian, muốn ăn thịt người thì chỉ cần phái cấp dưới đi khắp nơi thu thập là được.
Lần ác triều này, Ma Tôn đã dọn dẹp một đợt các yêu ma cấp thấp đã mất đi lý trí.
Yêu ma cũng không hề đoàn kết, lại càng không có sự lễ nghĩa liêm sỉ mà Nhân tộc coi trọng. Khi cấp dưới bị người khác cắt rau hẹ (đánh giết), những con yêu ma lớn kia cũng không quan tâm, chẳng để trong lòng.