Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 214



Ma giới từ trước đến nay lấy kẻ mạnh làm vua. Chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, người theo đuổi tự nhiên sẽ đến rất đông. Bị người khác giết cũng không cần phải tức giận, Ma giới không có câu nói “đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ”, cá lớn nuốt cá bé là chuyện hiển nhiên.

Trong bối cảnh lớn như vậy, Nhân tộc dành thắng lợi vô cùng nhẹ nhàng. Ác triều ở những năm trước cực kỳ gian nan, năm nay lại lấy ưu thế gần như áp đảo mà thắng lớn.

Mười ngày sau, trăng máu biến mất, cổng ranh giới tiêu tan. Đệ tử của các phái trở về tông môn. Nhân gian sau một trận tra tấn cũng bắt đầu khoảng thời gian mọi thứ hoang tàn, chờ được xây dựng lại kéo dài mười năm.

Tê Vân chân nhân dẫn theo Vọng Ngưng Thanh và các đệ tử phái Thiên Xu hội hợp. Vọng Ngưng Thanh đỡ Tê Vân chân nhân, mặt lạnh lùng nói sơ qua những chuyện đã xảy ra, liền ra lệnh cho các đệ tử trong tông quay về tông môn.

Bởi vì chưởng môn bị thương, trên đường trở về, các đệ tử đều im lặng, không khí nặng nề, không dám nói thêm gì.

Trong không gian áp lực như vậy, Tố Tâm đang ôm một con mèo nhỏ có thể nói là khác người. Vọng Ngưng Thanh liếc mắt một cái, phát hiện Ma Tôn này thật là co được dãn được, sợ bị người khác nhận ra, còn thay đổi một bộ lông cho mình.

Cửu Mệnh Huyền Miêu vốn gầy nhưng rắn chắc, ưu nhã, đã biến thành một con mèo tam thể quê mùa nhỏ bằng bàn tay chỉ biết kêu meo meo — tuy nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhưng dám nguỵ trang chính mình thành một con mèo tam thể đực vô sinh bẩm sinh, Ma Tôn này cũng là người có thể làm chuyện lớn.

Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng cởi hộp kiếm ra, thanh bội kiếm trong tay nhúng vào trong hồ băng, mặc cho lưỡi kiếm được băng tuyết gột rửa phản chiếu con ngươi màu đen như gỗ mun của nàng.

Nỗi lòng vốn có chút gợn sóng bỗng trở nên bình tĩnh lại.

Nàng quỳ gối bên cạnh hồ băng, tư thế trang trọng và nghiêm nghị, rõ ràng không có quá nhiều ngôn ngữ và động tác, nhưng lại truyền đạt một sự thành kính không lời.

Những đệ tử vốn chỉ định qua loa rửa qua, nhìn thấy thủ đồ chưởng giáo như thế, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút căng thẳng. Nghi thức “rửa kiếm” vốn đã quen thuộc lại như bị gán cho một sứ mệnh tối cao nào đó.

Nghi thức rửa kiếm kết thúc, Vọng Ngưng Thanh mới từ trong đống mạng nhện rối rắm mà tìm ra suy nghĩ của mình, và cũng chính xác tìm ra mấu chốt của vấn đề, lập tức như có điều hiểu ra.

“Một thế giới đồng thời xuất hiện hai nhân vật chính, Hướng Ký Dương không chỉ đồng thời sở hữu dòng máu của nữ chính Nhân tộc và Ma Tôn Ma tộc, mà cuối cùng còn kế thừa cả Tiên Khí truyền thừa đạo thống của Nhân tộc là Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ và Ma Tâm.”

“Tố Trần không phải không thể khiến Tiên Khí nhận chủ, mà là vì Ma Tâm và Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ đã hoà hợp, cho nên Hướng Ký Dương, người đồng thời có được dòng máu của hai tộc mới có thể bị Tiên Khí cưỡng chế nhận chủ.”

“Cục diện tiên ma đối lập, cuối cùng sẽ kết thúc trong tay nhân vật chính thứ hai.”

Vọng Ngưng Thanh đưa ra một kết luận khó có thể tin.

“Hắn không chỉ là “nhân vật chính” của một thời kỳ nào đó, hắn còn là “trụ trời” (天柱 - cây cột chống trời) của tương lai.”

— Trò vui này có vẻ lớn rồi đấy.

Hướng Ký Dương khác với các nhân vật chính như Viên Thương, Yến Phất Y và Mộ Dung Thần. Nhân vật chính tuy rất được Thiên Đạo ưu ái, nhưng trong quá trình sinh diệt của một thế giới, nó có thể sở hữu nhiều nhân vật chính.

Nhưng “trụ trời” thì không giống vậy. Nàng sớm nên nghĩ đến, điểm khác biệt lớn nhất giữa thế giới này và những lần luân hồi khác, chính là Hướng Ký Dương sẽ đắc đạo thành tiên.

Vị nam chính đồng thọ cùng trời đất này sẽ giống như định hải thần châm (kim thần giữ biển - gậy Như Ý cụa anh khỉ á🤣), trở thành nền móng khí vận của thế giới này, giúp Thiên Đạo ổn định thế giới — cũng chính là “trụ trời” trong miệng của các tu sĩ.

… Sư trưởng của trụ trời một giới, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng không phải ai cũng có thể đảm đương được.

“Hơn nữa —” Vọng Ngưng Thanh tóm lấy đuôi mèo nhỏ đang thấy tình thế không ổn muốn trốn đi, kìm nén nói: “Một thế giới cần trụ trời để ổn định khí vận, tuyệt đối không thể là một giới phù du không hề gian nan khổ cực.”

“Ngươi và Tư Mệnh tinh quân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nơi này chính là thế giới đã trải qua “đại hủy diệt” sao?”



“Tiên Khí truyền thừa “Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ” của phái Thiên Xu, về bản chất cũng giống với “Ma Tâm” truyền thừa của Ma giới có thể điều khiển vạn ma, đều là thánh vật truyền thừa của chủng tộc. Vì vậy, nó ở trong bảng xét hạng các bảo vật được gọi là “Xu Tâm”.”

Mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào chân trước lông xù xù của mình, cúi đầu nói nhỏ: “Nói cách khác, phái Thiên Xu lấy việc diệt yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, có quyền lớn chấp chưởng thiên hạ, còn có thể thay tiên môn ký kết khế ước ác triều với đế vương nhân gian, tất cả đều là vì bọn họ có Xu Tâm làm chỗ dựa. Sau hàng ngàn năm rèn luyện, Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ và phái Thiên Xu đã huyết mạch tương liên (có mối quan hệ gắn bó như ruột thịt), khó có thể tách rời. Không có Xu Tâm, phái Thiên Xu liền tương đương với việc truyền thống tu đạo bị hủy hoại, đường tu tiên của các đệ tử trong môn sẽ lập tức tan vỡ.”

Vọng Ngưng Thanh nhắm hai mắt ngồi trên đệm bồ đoàn, một tay đặt trên bàn trà, ngón trỏ từng chút từng chút gõ mặt bàn: “Xu Tâm là đạo thống của Nhân tộc, Ma Tâm là đạo thống của Ma giới. Về bản chất, chúng chính là nước và lửa, không thể dung hòa.”

“Không còn cách nào khác.” Mèo nhỏ uất ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ma Tâm và Xu Tâm là thánh vật cùng cấp bậc. Xu Tâm có năng lực tinh lọc vạn ma, thì tương ứng, Ma Tâm đương nhiên cũng có quyền năng ăn mòn vạn vật. Đây là... quy củ đã được lập ra.”