Vọng Ngưng Thanh hiện tại đối mặt một nan đề vô cùng hiểm trở — đó là làm sao để vừa không đắc tội vị trụ trời tương lai, vừa hoàn hảo đóng vai Tố Trần cả đời.
Đánh không thể đánh, mắng… nghĩ cũng biết tác dụng không lớn. Vọng Ngưng Thanh đã chịu đủ cái chuẩn mực đạo đức cao ngất và lòng đồng cảm khó ai sánh bằng của đám nhân vật chính này. Nàng mãi không thể hiểu vì sao Viên Thương lại tha thứ cho Dung Hoa, người vốn là công chúa hoàng thất, không thể lý giải sự buông thả của Mộ Dung Thần đối với Tống Thanh Xước, một lưỡi dao chặt đầu. Tương tự, nàng cũng cảm thấy khó chấp nhận khi Yến Phất Y dốc hết tâm tư để minh oan cho Vân Xuất Tụ.
Muốn khiến nam chính oán hận mình mà không tổn thương gân cốt, lại còn trong tình cảnh hai bên đã có danh nghĩa thầy trò… Không thể làm được, nghĩ thế nào cũng không thể làm được?!
“Nếu không thì tìm cách g**t ch*t Ma Tôn và Tố Tâm, rồi sau này tìm cơ hội công bố chuyện này…”
“Tôn thượng, đắc tội trụ trời và g**t ch*t nữ chính là chuyện tám lạng nửa cân.” Mèo nhỏ xù lông.
Đúng không? Đúng không? Đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả mèo nhỏ cũng hiểu rõ mồn một.
“Tuy như vậy, nhưng tôn thượng! Thương vụ này hoàn toàn có lời! Nền móng đạo của một trụ trời, chỉ cần 20 năm là có thể sửa chữa lại thần hồn tàn khuyết của ngài. Cho dù vì thế mà bí quá hóa liều một phen, chẳng phải cũng rất đáng giá sao?!”
Mèo nhỏ cũng có chút sốt ruột. Hàm Quang tiên quân đã trải qua ba lần luân hồi vẫn không thể tìm ra cách phá giải cục diện. Cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ làm hỏng thanh danh của chủ nhân cũ của nó là Đại La Chi Chủ mất.
Việc nặng nhẹ khẩn cấp, Vọng Ngưng Thanh tự nhiên trong lòng đã có tính toán. Phi vụ này quả thật không lỗ, chỉ là rủi ro cực lớn.
Sau khi trở về tông môn, Tê Vân chân nhân đã quăng ra hai đạo sấm sét giữa trời quang, làm cho mọi người choáng váng, không hiểu chuyện gì.
Thứ nhất, hắn sẽ bế quan chuẩn bị phi thăng, lâu là trăm năm, ngắn thì mười năm. Trừ phi tông môn gặp tai ương diệt môn, nếu không hắn sẽ không xuất quan. thứ hai, thủ đồ chưởng giáo Tố Trần được tông môn công nhận, từ nay trở đi sẽ tiếp nhận chức đại chưởng môn.
Hai tin tức này được công bố thông qua chưởng môn lệnh, bất kể là trưởng lão hay đệ tử trong môn, đều có thể nhận được.
Chưởng giáo có hy vọng phi thăng, đối với tông môn mà nói là một chuyện tốt trời ban. Nhưng để một thiếu nữ 15 tuổi tiếp nhận vị trí chưởng giáo, quả thực không thể tin nổi.
Trưởng lão Tư Điển là người đầu tiên phản đối. Gần như ngay khi nhận được tin tức, hắn liền từ ngọn núi của mình bay thẳng tới Vân Ẩn Phong, chất vấn việc chưởng giáo phong một tu sĩ Kim Đan kỳ làm đại chưởng môn, việc này đặt các vị trưởng lão khác vào đâu?
“Cho dù chưởng giáo không thể đưa ra quyết định, trong tông môn vẫn còn nhiều trưởng lão chủ. Chưởng giáo, thứ cho ta nói thẳng, những năm gần đây, ngoài việc một lòng tu luyện, người vốn cũng chẳng nhúng tay vào bao nhiêu việc trong tông môn.”
Lời của trưởng lão Tư Điển câu nào cũng có ẩn ý, ý trong lời nói như mũi kim. Chỉ thiếu nước chưa chỉ thẳng vào mũi Tê Vân chân nhân mà nói hắn là một chưởng môn bù nhìn, có cũng như không.
“Tố Trần có thể làm rất tốt.” Tê Vân chân nhân không hề dao động. Sau khi ác triều kết thúc, hắn lại là một bức tượng thần không vui không buồn: “Nàng đã được phong ấn Trác Diệp, trước sau gì cũng sẽ trở thành chưởng môn.” — Chẳng qua là sớm hơn một chút, có gì mà không được?
“Người không nghĩ đến vấn đề nó vượt cấp nắm quyền, không thể thuyết phục mọi người hay sao?” Trưởng lão Tư Điển tức giận đến nói năng không suy nghĩ, cuối cùng nói ra những lời vượt giới hạn chôn giấu trong sâu thẳm nội tâm: “Vẫn còn có người thích hợp làm chưởng môn hơn nó cơ mà?!”
Lời này vừa thốt ra, trưởng lão Tư Điển lập tức nhận ra không ổn, mím môi không nói. Còn Tê Vân chân nhân đang ngồi trên ghế chưởng giáo cũng không nói gì, mày mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
“Ha.” Một tiếng thở ra vô nghĩa, làm cho trưởng lão Tư Điển rùng mình. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong mắt còn có ánh lửa đại diện cho sự phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là sự kinh ngạc không thể bỏ qua.
Hắn nghe thấy thanh âm lãnh đạm kia nói một cách nhẹ nhàng: “Tê Tùng, những năm gần đây, vì cái gọi là vị trí chưởng giáo này, đạo tâm của ngươi ngày càng tồi tệ.”
Sự phẫn nộ trong mắt trưởng lão Tư Điển chưa kịp tuôn trào bỗng nhiên khựng lại, tựa hồ không lường trước được hắn sẽ nói như vậy, đến mức trong một lúc hắn không thể tiếp lời.
Hắn không thể không thừa nhận một sự thật, đó là thế hệ hậu bối của bọn họ đều ỷ vào sự bạc tình thiếu dục của chưởng giáo mà được nước lấn tới hết lần này đến lần khác.
Bởi vì biết hắn không để bụng, cho nên hết lần này đến lần khác mạo phạm. Cũng chính vì biết hắn không để bụng, cho nên mới phẫn nộ đến như vậy.
Trưởng lão Tư Điển cắn răng, nhấp môi không nói. Nhưng lời từ phía trên truyền đến lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, từng câu từng chữ mổ xẻ những mảng tối không thể nhìn thấy trong lòng.
“Tê Sơn im lặng, ngươi liền cho rằng mình được hắn ngầm đồng ý, có thể thay hắn đưa ra quyết định ư?”
“Gánh vác chức đại chưởng giáo, ngươi tự cho rằng đây là tốt cho Tê Sơn, nhưng ngươi có từng nghĩ đến Tê Sơn có nguyện ý ở dưới tay người khác, tự xưng “đại” chưởng giáo không?”
Đây là một câu hỏi rất cay độc. Cho dù bản thân người nói ra những lời này không có ý niệm khinh miệt, nhưng những lời này vẫn giống như một ngọn núi sụp đổ, đè nặng khiến người ta không thể đứng thẳng lưng.
“Những năm gần đây, việc làm của ngươi có gì khác với những kẻ tranh quyền đoạt lợi ở phàm trần không?”
Trưởng lão Tư Điển nghe xong cả người lạnh toát.
Thời gian đã khiến người ta quên mất. Năm đó, tam tịch (ba vị trí đứng đầu) của Thiên Xu phái ai nấy đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Thân là thứ tịch (vị trí thứ hai), Tê Vân cũng từng lộ ra sự sắc bén. Trưởng lão Tư Pháp đã từng nói, nếu bàn về bản lĩnh tru tâm (đánh thẳng vào tim), hắn còn kém xa sư đệ Tê Vân.
Vì thế hắn chỉ có thể đứng ở đó, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói nhàn nhạt mà cay nghiệt từ phía trên truyền đến: “Ngươi tự đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem, ngươi có thật sự đang nghĩ cho Tê Sơn, hay chỉ đang mượn danh Tê Sơn làm những việt tốt mà ngươi tự cho là đúng?”
“Câm miệng!” Trưởng lão Tư Điển tức khắc nhảy dựng lên như bị kim chích, hai mắt đỏ bừng nói: “Nếu không phải vì ngươi, đại sư huynh đã sớm lên làm chưởng môn, đắc đạo phi thăng rồi! Đâu đến nỗi cảnh giới đình trệ đến nay, không thể tiến thêm!”
Tê Vân rõ ràng nhập môn muộn hơn, nhưng tu vi hiện giờ lại vượt xa Tê Sơn chân nhân hơn hai cảnh giới lớn. Lần này trở về thế mà đã chuẩn bị độ kiếp phi thăng. Những năm gần đây, việc vặt vãnh trong tông môn đều do tám vị trưởng lão tiếp nhận, chưởng giáo chiếm vị trí cao nhất nhưng lại không quan tâm gì đến tông môn, mượn dùng Tiên Khí truyền thừa đạt được thành tựu hiện giờ. Trong mắt trưởng lão Tư Điển, vị trí chưởng giáo hay Tiên Khí truyền thừa, đáng lẽ ra vốn nên thuộc về Tê Sơn chân nhân.