Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 217



Người tu đạo tâm tính bình thản, yêu và hận đều sẽ theo thời gian mà nhạt đi, nhưng chỉ có sự bất bình trong lòng là sẽ không.

Nếu đã hoàn toàn xé rách mặt, thì cũng không cần duy trì sự cung kính bề ngoài nữa.

“Được được được, một mạch chưởng giáo các ngươi ngồi mát ăn bát vàng, không biết đến khói lửa nhân gian, ta muốn xem xem không có chúng ta giúp đỡ, các ngươi sẽ quản lý tông môn rộng lớn này như thế nào!”

Trưởng lão Tư Điển phất tay áo bỏ đi. Tê Vân chân nhân cũng không ngăn cản. Hắn ngồi trên vị trí tôn quý, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía những ngọn núi xa xa.

Đôi mắt vàng kia sáng lấp lánh, con ngươi co lại như dã thú, đang mượn mắt hắn, tham lam nhìn quanh nhân gian. Dùng sức mạnh của Tiên Khí để trấn áp ác thú. Cái giá phải trả đó là từng ngày một bị bào mòn ý thức và tình cảm.

Nếu không thể phi thăng thành tiên, tu vi dù cao đến đâu cũng sẽ biến thành chất dinh dưỡng của yêu ma. Nếu không phải là người có đạo tâm kiên cường, có thể nhẫn chịu đau khổ lớn, cuối cùng không trở thành kẻ điên tự kết liễu đời mình, thì cũng sẽ trở thành một cái xác không hồn.

— Cho nên các đời chưởng giáo của phái Thiên Xu, cuối cùng đều bị buộc phải đi lên con đường vô tình đạo.

Đây là cái giá của việc chơi cờ cùng Thiên Đạo, là một đường sống mà phái Thiên Xu, tiên môn chính đạo số một, đã dốc hết tâm huyết của mấy chục thế hệ mới giành được. Để không bị Thiên Đạo phát hiện, chỉ có người kế nhiệm chức chưởng môn mới được biết.

Nhưng không sao cả, Bức Tranh Trăm Đầu Yêu Quỷ sẽ được luyện hóa hoàn toàn trong thế hệ của hắn, bao gồm cả Ma Tâm, để truyền thừa cho đệ tử đời sau.

Đệ tử quá đỗi thông minh của hắn có lẽ đã đoán được điều gì đó, nhưng nàng không đề cập tới, thế thì rất tốt.

Thật sự không có gì đáng xem ở chốn hồng trần này, ngoại trừ Trần Nhi và kiếm.



Thỉnh thoảng, mèo nhỏ sẽ hoài nghi, Tê Vân chân nhân có phải đã quên mình ngoài tôn thượng còn có hai đệ tử khác nữa không.

Lời này thật sự không phải là vu khống bôi nhọ, mà là thái độ của Tê Vân chân nhân đối với Tố Tâm, Không Nhai không khác biệt mấy với thái độ trong mệnh quỹ của hắn đối với Tố Trần —  đều là nhìn qua mà không để vào lòng, không khác gì cục đá ven đường.

Theo lẽ thường, điều này không nên xảy ra, nhưng Tê Vân chân nhân nghĩ thế nào, mèo nhỏ cũng không thể suy đoán được. So với Tố Tâm, Không Nhai, Tố Trần tuy cũng rất ít khi gặp Tê Vân, nhưng mèo nhỏ vẫn mơ hồ cảm thấy Tê Vân đối xử với nàng không giống với người khác.

Đây là vì sao? Chẳng lẽ là người tự tay nuôi lớn luôn có tình cảm hơn so với người thu nhận giữa chừng?

Mèo nhỏ nghĩ mãi không ra, nghĩ đến mức lông cũng rụng không ít, nhưng sinh vật lấy tình cảm làm thức ăn như nó mỗi ngày ngoài việc rối rắm chuyện yêu hận tình thù ra thì cũng không có việc gì khác để làm.

So với nó, Tố Trần lại bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Chức đại chưởng giáo này cũng không dễ làm. Đồng thời với việc Tê Vân chân nhân tuyên bố bế quan, các trưởng lão thuộc mạch của trưởng lão Tư Pháp cũng lần lượt từ chức. Điều này cũng hợp lý, dù sao cũng không thể để trưởng bối làm việc dưới trướng tiểu bối.

Nhưng việc trưởng lão từ chức đã gây ra một sự chấn động khó mà lắng xuống. Các bản báo cáo công việc chất đống trên bàn làm việc của chưởng môn. Nói là trả lại quyền lực, nhưng lại là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Dù sao thì các trưởng lão tuy không quản lý công việc nữa, nhưng những người nắm giữ các mạch công việc vẫn là đồ đệ, đồ tôn của họ. Mặc dù không đến mức ngoài mặt tuân theo nhưng bên trong lại làm trái, nhưng làm thế nào để quản lý các mạch công việc liên kết lại không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao thì cơ cấu quyền lực phân quyền của tám vị trưởng lão đã thành hình từ lâu, các đệ tử đều giữ chức vụ riêng, không tiện vượt quyền thay thế người khác.

Sau khi Tư Pháp trưởng lão tuyên bố bế quan, các trưởng lão Tư Điển, Tư Tế, Tư Khí cũng lần lượt chọn từ chức. Và khi họ đã từ chức, bốn vị trưởng lão còn lại cũng không thể không từ chức, cho dù bản thân họ ủng hộ chưởng giáo.

Dù sao thì cho dù vài vị trưởng lão không quan tâm đến sự khác biệt về vai vế, cũng không ngại làm việc cho Tố Trần, nhưng thân là người đứng đầu một mạch, họ vẫn phải xem xét suy nghĩ của các đệ tử dưới quyền mình.

Nhưng bốn vị trưởng lão do trưởng lão Tư Nghi dẫn đầu vẫn còn tử tế, cho Tố Trần một khoảng thời gian đệm. Hơn nữa, họ còn sắp xếp và phân chia lại thế lực dưới trướng một lần, thay thế bằng những đệ tử đáng tin cậy, rồi mới giao lại cho đại chưởng giáo.

Nhất thời, hầu như tất cả mọi người đều đang quan sát, muốn xem vị thủ đồ (đồ đệ đầu) được Tê Vân chân nhân tin tưởng này sẽ giải quyết cuộc khủng hoảng chuyển giao quyền lực của tông môn như thế nào.

Khác với tưởng tượng sứt đầu mẻ trán của mọi người, Tố Trần vô cùng đạm nhiên. Sau khi nhận được tin tức từ chức của trưởng lão Tư Pháp và những người khác, nàng đã thay đổi trang phục chính thức của thủ tịch, lần lượt đến thăm các vị trưởng lão.

Tám vị trưởng lão không thiếu một ai. May mắn thì có thể uống được một chén trà, không may thì ngay cả sơn môn cũng không thể bước vào. Nhưng Tố Trần không để tâm. Nàng chỉ trịnh trọng đến tận cửa, thỉnh cầu các vị trưởng lão một lần nữa rời núi.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Cho dù bị ăn bế môn canh (bị từ chối tiếp đón) cũng không sao. Tố Trần trước sau vẫn duy trì thái độ không kiêu ngạo không tự ti, quả thực là thành ý tràn đầy.

Cuối cùng, sau “ba lần đến mời”, trưởng lão Tư Pháp đã mời nàng vào trong, tặng nàng ba chén trà. Vị đại trưởng lão gầy guộc như cây khô ngồi đối diện với vị đại chưởng giáo mắt mày vẫn còn non nớt, không nói lời nào, cũng không có gì để nói.

Sau khi uống xong ba chén trà của trưởng lão Tư Pháp, Tố Trần liền bình tĩnh đứng dậy cáo từ, không nhắc đến việc mời hắn rời núi, cũng không đề cập đến những lời đồn thổi bên ngoài. Nàng vốn dĩ không phải vì những chuyện này mà đến.

“Tê Vân đạo tâm thuần khiết, không bị vật ngoài làm nhiễu, sao lại có một đệ tử có tâm trí sắc sảo đến vậy?” Khi trưởng lão Tư Tế đến chơi, trưởng lão Tư Pháp đã hỏi như thế.

Trưởng lão Tư Tế không nói gì, chỉ mím môi cười. Trưởng lão là trưởng lão, chỉ khi tông môn còn thì mới có chưởng giáo và trưởng lão. Cho dù ngầm đấu đá với nhau như thế nào, nhưng khi liên quan đến chuyện lớn của tông môn thì đều phải đồng lòng đối phó. Họ đều là những người có tu vi tâm cảnh như này rồi, tham luyến quyền thế chính là một trò cười. Nhưng vì đệ tử trong môn đông đảo, liền khó tránh khỏi việc phải bận tâm đến suy nghĩ của đệ tử.