Đại chưởng giáo đã đến mời ba lần, lần nào cũng thành ý tràn đầy, khiến họ từ chức cũng từ một cách thong dong, không đến mức bị đồn đãi rằng trưởng lão bị chưởng giáo ép buộc từ chức. Nhưng đồng thời, đây cũng là một hành động gõ núi doạ hổ, cảnh cáo các đệ tử các mạch khác đừng gây chuyện, nếu không một khi tông môn xảy ra chuyện, mũi dùi sẽ chĩa vào các trưởng lão “không màng đại cục mà cố chấp từ chức, lại còn để đệ tử dưới trướng gây phiền phức cho đại chưởng giáo”.
Còn về việc đại chưởng giáo vô năng? Ha, Đại chưởng giáo đã thành tâm thành ý mời ba lần, từng câu từng chữ đều nói rằng mình còn non nớt, cần được giúp đỡ. Là do các trưởng lão cố chấp bỏ mặc tông môn, liên quan gì đến nàng?
Thậm chí để tránh lời đàm tiếu, nàng còn không hề đề cập đến việc mình “khó nắm giữ quyền lớn”. Dù sao, khiêm tốn có thể thể hiện sự tôn trọng, còn yếu thế lại sẽ khiến người ta xem thường. Mức độ này, Tố Trần hiển nhiên đã cân nhắc vô cùng chuẩn xác.
Nhìn xem trưởng lão Tư Điển ngay cả sơn môn cũng không cho đại chưởng giáo vào đi, Tố Trần lấy danh nghĩa “Hỗ trợ qua lại” mà đưa Tố Huỳnh vào Lý Thế Đường, lại điều đệ tử của hắn ta đi giúp trưởng lão Tư Nghi dạy học. Quả là thê thảm.
Phải biết rằng, mạch trưởng lão Tư Pháp tuy không có danh hiệu chưởng giáo, nhưng quyền lực dưới trướng đều là thật. Dùng Lý Thế Đường phụ trách phân phối nhiệm vụ cho các đệ tử, để đổi lấy một chức hư danh như quản lý lễ pháp… Chậc.
Đại chưởng giáo mời ba lần, hai lần đầu còn có thể làm bộ làm tịch. Lần thứ ba thì nhất định phải nể mặt chưởng giáo, nếu không sẽ là cháy nhà ra mặt chuột.
Cậy già lên mặt không hay ho gì, lại còn bị lép vế ở mặt tình lý, bị người khác nắm được cớ mà danh chính ngôn thuận đoạt quyền.
Đây chính là dương mưu.
Mặc dù nói vậy, nhưng bất kể là trưởng lão Tư Pháp hay trưởng lão Tư Tế, họ đều không cảm thấy khó chịu với hành vi này của Tố Trần.
Dù sao, việc đại chưởng giáo hành sự như vậy cũng chứng minh nàng không để ý quyền lực nằm trong tay ai. Nàng chỉ cần đệ tử trong môn chịu làm việc thực sự, có thể thực thi mệnh lệnh, còn lại nàng cũng không quan tâm.
Nàng không hề tham vọng. Thậm chí còn nguyện ý giữ gìn thể diện cho các trưởng lão. Chỉ cần không làm những chuyện có hại cho tông môn, nàng sẽ luôn là một tiểu bối không kiêu ngạo không tự ti, tuân theo lễ pháp.
“Đứa nhỏ đó, trong lòng có con đường của riêng mình.” Trưởng lão Tư Pháp đã từng là người thừa kế chưởng giáo chính thức. Đối với hắn mà nói, muốn ngồi vững vị trí chưởng giáo tự nhiên không thể là người không có lòng dạ. À, trừ Tê Vân ra.
Vị trưởng lão Tư Pháp có đôi mắt tinh tường này từ trước đến nay chưa từng hiểu rõ vị chưởng giáo sư đệ kia.
Trưởng lão Tư Pháp biết rõ chuyện này chưa kết thúc. Sự chia rẽ giữa mạch chưởng giáo và mạch Tư Pháp đã tích tụ qua nhiều năm tháng. Muốn chỉnh đốn lại tông môn, chỉ có tâm cơ thì còn xa mới đủ.
Trưởng lão Tư Pháp chưa chờ được bước tiếp theo của Tố Trần, ngược lại lại nhận được “Hành Thiên Lệnh” do hoàng đế của các nước cùng nhau ban ra.
Có lẽ do động tĩnh của đệ tử các phái đi khắp nơi lùng bắt yêu ma quá lớn, tin tức Ma Tôn bị chưởng giáo phái Thiên Xu phong ấn phần lớn tu vi và trốn vào phàm trần đã bị tiết lộ, gây ra sự hoảng loạn và hỗn loạn trong lòng dân chúng.
Và thật trùng hợp, lúc này tin tức chưởng giáo phái Thiên Xu sử dụng tiên khí mà bị trọng thương, phải bế quan cũng đã truyền vào tai của những kẻ có tâm. Các người nắm quyền ở phàm trần ngay lập tức bùng nổ.
Khế ước ác triều không bao gồm việc để phàm trần thay tiên môn gánh vác nguy hiểm của Ma Tôn hoành hành! Không thể g**t ch*t Ma Tôn thì thôi, sao có thể để Ma Tôn trốn vào phàm trần được?! Chẳng phải Ma Tôn chỉ cần hắt hơi cũng sẽ có một mảng lớn người chết sao?
Hoàng thất các nước đồng thời hạ “Hành Thiên Lệnh”, ý đồ tạo áp lực lên phái Thiên Xu, yêu cầu họ sớm tìm ra tung tích của Ma Tôn. Tâm lý tốt thì chỉ bày tỏ lo lắng, tâm lý không tốt… thì thiếu nước chưa chửi thẳng vào mặt.
Không lâu sau đó, từng “Hành Thiên Lệnh” nối tiếp nhau được treo trước cổng chính của Lý Thế Đường. Các đệ tử qua lại đều có thể nhìn thấy, nhất thời lòng người rục rịch, vô cùng phẫn nộ.
“Lớn lối, chưởng giáo vì phong ấn Ma Tôn mà thân bị trọng thương! Chúng ta cũng chưa từng lười biếng, đã dốc hết sức mình rồi mà!”
“Không thể nói như vậy. Ma Tôn trốn vào hồng trần, chỉ cần sơ sẩy một chút quả thật sẽ khiến thiên hạ đại loạn...”
“Các ngươi còn có rảnh rỗi mà ở đây lèm bà lèm bèm, có thời gian làm chuyện này còn không bằng nhận nhiệm vụ, đi dò xét thêm vài lần!”
Dưới tác động của vinh quang và tự tôn, phái Thiên Xu nhanh chóng bện thành một sợi dây thừng, trên dưới một lòng, nhất trí đối ngoại. Mệnh lệnh từ phía trên được thực hiện triệt để, thời kỳ chuyển giao quyền lực thế mà lại vượt qua một cách gió êm sóng lặng.
Trong quá trình này, đại chưởng giáo chịu trách nhiệm ra lệnh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả các đệ tử với tác phong nhanh chóng và quyết đoán. Phong cách nghiêm khắc với người khác nhưng lại càng nghiêm khắc với bản thân đã giúp nàng giành được danh tiếng không nhỏ.
Mượn thế gió này, cả tiên môn và phàm trần đều biết phái Thiên Xu đã thay đổi đại chưởng giáo. Vị đại chưởng giáo này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khác với vị chưởng môn không màng thế sự đương nhiệm, thủ đoạn và tâm cơ đều không hề yếu kém, không thể vì việc chuyển giao quyền lực mà coi thường nàng.
Một chiêu lấy độc trị độc thật hay, mượn lực từ bên ngoài để làm dịu mâu thuẫn nội bộ trong tông môn, đồng thời chuyển hóa không khí nóng vội trong môn thành hành động, từ đó răn đe những kẻ dòm ngó bên ngoài.
Trưởng lão Tư Pháp đặt hồ sơ xuống, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Ván cờ này thắng thật đẹp, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Không. Là một lần được nhiều thứ.
Vọng Ngưng Thanh đập tan tín hiệu truyền tin của Tố Huỳnh, rũ mắt cầm lấy một quyển sách.
Tố Huỳnh yêu ghét rõ ràng, ghét cái ác như kẻ thù. Nếu dùng đúng cách, nàng ta có sức hút cá nhân rất lớn. Khi sự việc Hành Thiên Lệnh xảy ra, các đệ tử trong môn đang rất phẫn nộ. Lúc này để Tố Huỳnh đứng đầu, ra lệnh cho các đệ tử lấy lại danh dự cho tông môn, thì có thể vô hình chung nâng cao địa vị của Tố Huỳnh trong Lý Thế Đường. Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, sau khi sự việc này kết thúc, vừa lúc có thể để Không Dật đi dạy dỗ những đệ tử có tâm trạng nóng vội. Đồng thời đặt nền móng cho danh tiếng và đức hạnh của hắn với tư cách là người có tu vi đứng đầu trong cùng thế hệ.
Thứ ba, nàng không thể để những đệ tử chẳng hiểu gì tiếp tục bàn tán chuyện sai trái về Tê Vân chân nhân chỉ vì tranh giành quyền lực. Mượn chuyện Ma Tôn vừa hay có thể khiến các đệ tử trong môn thấu hiểu sự hy sinh của Tê Vân chân nhân, tránh cho sau này có người nói sai sự thật.
Cuối cùng — Ánh mắt Vọng Ngưng Thanh đạm mạc quét về phía một bản báo cáo khác, ném nó vào đống lửa.
Đã đến lúc tiết lộ một vài nội dung về việc Ma Tôn “giảng hòa”, để làm nền cho việc Tố Tâm và ma tôn bỏ trốn sau này.