Trong trận chiến trăng máu lần này, cái giá mà phái Thiên Xu phải trả quả thực quá thảm khốc, nhưng khác với mệnh quỹ ban đầu, lần này người bị ma khí xâm nhiễm, hôn mê bất tỉnh lại trở thành Không Dật. Tuy nhiên, điều thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả 10 ngày trăng máu là, thông đạo giữa hai giới người và ma bị dư chấn của đại chiến xé toạc, 10 ngày trăng máu không phải là kết thúc, mà là bản nhạc dạo cho tranh chấp người ma, trăm họ lầm than.
“Hiện giờ, tính mạng của trưởng lão Không Dật như chỉ mành treo chuông, tiền tuyến biên thành càng là thương vong thảm trọng, biến thành địa ngục nhân gian. Cho dù như vậy, chưởng môn vẫn cố chấp giữ những lễ nghi phiền phức đó, đem thiên hạ thương sinh vứt bỏ như giày rách!”
Trưởng lão kia bước ra từ trong đám người đang cùng chưởng giáo giằng co trên bậc thang, lớn tiếng nói.
“Coi tính mạng đồng bào như bụi bặm, kẻ ghen ghét hiền tài, đức không xứng vị như thế, chỉ làm Thiên Xu hổ thẹn, sao xứng với ngôi vị chưởng giáo?!”
Không Dật đã đỡ cú đánh chí mạng của yêu ma Đại Thừa kỳ cho Không Nhai. Mèo nhỏ cho rằng Không Dật làm vậy là vì không muốn để sư tỷ bị người khác chê trách, nhưng Vọng Ngưng Thanh bác bỏ điểm này.
Không Dật cứu Không Nhai không phải bởi vì người khác, mà chỉ vì hắn là Không Dật. Ngay cả khi người đó không phải là Không Nhai, mà là một người nào khác, hắn cũng sẽ đưa ra quyết định tương đồng.
Vị sư đệ này của nàng, lấy tùng làm cốt, lấy suối làm tim.
Nói thì nói vậy, nhưng chưởng giáo vẫn phải hành động công bằng.
Nếu lúc trước không cho Không Nhai mượn Tiên Khí, thì hiện giờ tự nhiên cũng không cho Không Dật mượn.
Hành động “Đại công vô tư” này, xét về nguyên tắc thì không có sai sót, nhưng nếu xét về tình cảm, thì lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, kíp nổ nỗi sợ hãi của tất cả mọi người.
Cần biết rằng, trưởng lão Không Dật đối với chưởng giáo có thể nói là lòng hướng trăng sáng, người qua đường đều biết, không ai so với hắn có thể chân thành tha thiết hơn.
Không Dật và trưởng lão Tố Huỳnh từ nhỏ đã lớn lên cùng chưởng giáo, nói 3 người thân thiết như người nhà cũng không quá, nhưng ai cũng không nghĩ tới khi trưởng lão Không Dật xảy ra chuyện, chưởng giáo thế nhưng lại tuyệt tình như thế.
Người vô tình vô nghĩa như vậy quản lý tông môn, sao có thể không người ta kinh hồn táng đảm?
Trước mắt đại quân Ma tộc đang áp sát, hai bên sắp khai chiến, chưởng giáo ghét cái ác như thù, nhưng chưa bao giờ đặt thiên hạ chúng sinh vào mắt.
Một khi đã như vậy, chi bằng làm chưởng giáo thoái vị nhường hiền, nhường người có đức quan tâm đến chúng sinh lên ngôi.
Tuy rằng thủ đoạn có chút cực đoan, nhưng hầu hết các trưởng lão nội môn đều không có ý định đoạt quyền, chỉ là cảm thấy bất lực và lo lắng trước tình thế hiện tại.
Bọn họ biết rõ chưởng giáo cố chấp, nhưng trừ điều này ra không còn cách nào khác.
Không thể không rơi vào kết cục đao kiếm đối đầu như hiện giờ.
Chưởng giáo đeo mặt nạ đứng ở phía trên bậc thang, ánh mắt lạnh băng quét quanh bốn phía.
“Ta, Tố Trần, chấp chưởng Thiên Xu hai mươi năm, tuân thủ nghiêm ngặt giới luật tông môn, chưa từng sai lầm, chưa từng lười biếng, chưa từng thiên vị, chư vị có công nhận?”
Bạch Linh đứng trong đám đông bỗng ngẩng đầu, há miệng định nói gì đó, lại bị người bên cạnh giữ lại.
Bạch Linh cắn môi, Lưu Tác bị trục xuất khỏi tông môn quả thật không phải trong thời gian Tố Trần chấp chính, nhưng…
“Trong thời gian ta chấp chính, nề nếp tông môn thanh chính, không có kẻ ham danh hám lợi, hạng người tà ma ngoại đạo, không có chuyện không dạy mà giết, không răn đe mà để phạm tội, chư vị có công nhận?”
Tố Trần bước từng bước xuống, mỗi một bước dừng chân là một câu chất vấn.
“Trong 20 năm này, đệ tử tông môn chưa từng có nỗi lo phía sau, có thể dốc lòng tu luyện, không bị quấy nhiễu bởi chuyện vụn vặt trần thế, không bị làm khó bởi chuyện cơm áo gạo tiền, chư vị có công nhận?”
Đôi giày không vương chút bụi trần của chưởng giáo đặt lên mặt đất ngoài Ỷ Vân Các.
Rõ ràng chưởng giáo chỉ có một người, nhưng các đệ tử xung quanh lại không kìm được lùi lại vài bước, không dám kéo gần khoảng cách với nàng.
Nàng ngước đôi mắt trong trẻo đến gần như lạnh băng lên.
“Về tư, ta lấy thân làm gương, chưa bao giờ phạm giới, thận trọng lấy thân này làm gương cho các đệ tử.”
“Về công, ta chỉnh đốn và cải cách nề nếp môn phái, nghiêm cẩn tuân theo lời sư phụ dạy, bảo vệ sự trong sạch của sơn môn hơn mười năm.”
“Vậy xin chư vị lần lượt kể ra.” Nàng nhả chữ như băng, gần như muốn đóng băng sương mù của cả núi Vân Ẩn: “Tố Trần, có lỗi lầm gì?”
Là sai ở đại công vô tư, không thiên vị tình riêng? Hay là sai ở tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, không hợp lòng người?
Không, đều không phải. Vọng Ngưng Thanh nghĩ thầm, hãy nói ra đi, dù sao nàng đều đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi.
“Sai ở trong lòng có cố chấp, không thương xót chúng sinh —”
Tiếng kiếm khí xé gió đột ngột vang lên, xen lẫn tiếng ồn do áo choàng rộng ma sát với không khí, không cần nhìn bằng mắt thường, cũng có thể cảm nhận được đối phương hung hăng đến mức nào.
Núi Vân Ẩn yên tĩnh lạnh lẽo thổi đến một trận gió mang mùi máu tanh gỉ sắt, mọi người ngước nhìn, chỉ thấy thanh niên áo trắng dính máu đứng trên kiếm, dung nhan cao quý tuấn dật như băng đọng mưa đông, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Phía sau hắn, hơn mười đệ tử nội môn đứng nghiêm nghị, ngự kiếm mà đi, ai nấy đều mang vẻ sát phạt vừa từ chiến trường trở về.
“Sư tôn mong đợi người khác nói như vậy sao?” Hướng Ký Dương nâng bàn tay quấn đầy băng gạc, lau đi vết máu không ngừng chảy ra từ vết thương dưới mí mắt.
Hai chữ “Sư tôn” vừa thốt ra, thanh niên liền thấy ánh mắt của nữ tử đeo mặt nạ kia trở nên sắc lạnh, toàn thân đều toả ra hơi thở không vui.
“Ngươi ăn nói với vi sư như thế sao?”
“Không thì sao?”
Hắn cười nhạo, thanh niên vốn lạnh lùng trầm ổn lần đầu tiên lộ ra sự sắc bén gay gắt trước mặt nàng.
“Không lẽ còn phải để ngài tiếp tục che giấu, mang hết bí mật vào quan tài, tự để lại tiếng xấu muôn đời cho mình?”
Thanh niên không hề che giấu khí thế, lửa giận kìm nén bấy lâu hóa thành kiếm khí sắc bén, hoàn toàn vô lý trí va chạm với khí tràng của người hắn đáng lẽ phải gọi là “Sư tôn”, khiến tất cả người có mặt đều rùng mình.
“Thoái vị đi, sư tôn.”
Hướng Ký Dương lạnh lùng nói.
“Ta cùng ngài ở ẩn, từ nay không hề hỏi đến thế sự. Đống hỗn độn to lớn này, hãy để “người có đức” đi dọn dẹp.”