Đệ tử loại này, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói.
Vọng Ngưng Thanh mặt mày trắng bệch, không chút biểu cảm nhìn Hướng Ký Dương đang cùng nàng giằng co, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu tanh trào lên cổ họng.
Nàng đã rút ra bài học xương máu khi lật xe ở chỗ Mộ Dung Thần, có thể động thủ liền quyết không thể cho đệ tử có thời gian lải nhải, nếu không bọn nhãi ranh này có thể sống sờ sờ lột một tầng da của ngươi.
Bởi vậy, mọi người chưa chưa kịp kinh ngạc vì biến cố trước mắt, hướng gió trong sân lại đột nhiên thay đổi.
Lấy chưởng giáo làm trung tâm, gió lạnh hội tụ như dòng xoáy, xen lẫn tuyết bay phất phới, ngay khoảnh khắc chạm vào vạt áo chưởng giáo đã nén lại thành kiếm khí mỏng mà sắc bén.
Gió kiếm xoay tròn hội tụ, nén lại, nén lại, rồi lại nén lại, cuối cùng trở nên mỏng hơn cả giấy, nhỏ hơn cả bụi, chỉ còn sót lại một tia sáng mỏng manh trên đầu ngón tay chưởng giáo.
Sự sắc bén thậm chí có thể cắt nứt cả không gian, bởi vậy khi “Một kiếm” này chém tới, Hướng Ký Dương liền hiểu rõ không ai có thể đối mặt trực tiếp với sự sắc bén của kiếm này.
Hắn nhanh chóng dời bước lùi lại, không màng huyết mạch bị bại lộ, không chọn thi triển pháp thuật phòng ngự, mà trực tiếp sử dụng thiên phú của mình, khiến bản thân ẩn mình vào “Hư vô”.
“Keng”, một tiếng tiếng kim loại va chạm rất nhỏ quanh quẩn ở bên tai, trong nháy mắt này, trời đất im lặng, vạn vật ngưng tiếng.
Hướng Ký Dương lại một lần nữa đứng trên nền tuyết Vân Ẩn Phong, mím môi, thái dương thấm ra mồ hôi lạnh.
Ở phía sau hắn, bất kể là cây tuyết tùng cứng cáp đĩnh bạt, tảng đá lớn buộc dây trừ tà hay băng tuyết rơi lả tả từ trên trời, đều bị cắt ra một đường mảnh như sợi lông trâu ở giữa, sau đó trượt xuống, rơi xuống.
Chỉ còn lại mặt cắt nhẵn như gương, kể lại sự đáng sợ của một kiếm kia.
Không một ai mở miệng, tất cả mọi người chỉ không chớp mắt nhìn vào vết cắt đó, cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Hướng Ký Dương không dùng pháp thuật phòng ngự, là chính xác.
Cho dù là lá chắn ngưng tụ bằng linh lực, ở dưới sự sắc bén cực độ như vậy cũng sẽ dễ dàng bị rạch toạt, không liên quan đến việc linh lực nhiều hay ít.
Dường như là thanh kiếm thuần túy nhất ra đời chỉ vì ý nghĩa “cắt”.
Mà sự thật cũng là như thế, đây là kiếm pháp Vọng Ngưng Thanh sáng tạo ra dựa trên cuộc đời của Vân Xuất Tụ, và thức kiếm này lấy Cao Hành Viễn làm ý hướng, tên là “Hi thanh” (âm thanh hiếm có, ít ỏi).
Hình vuông lớn không có góc, đồ vật lớn không dễ thành, hình tượng lớn không có hình, âm thanh lớn nhất là im lặng.
— Bởi vì thuần túy, cho nên mạnh mẽ.
“Một kiếm.”
Lời nói đanh thép, hết thảy đều phảng phất như hôm qua tái hiện.
Cũng là ở chủ phong, cũng đều là thầy trò, sự ăn ý và truyền thừa không lời, mở rộng kẽ nứt không gian, chồng chất hình ảnh thời gian.
Hướng Ký Dương không hề do dự, hộp kiếm nổ lớn rơi xuống đất, cơ quan vận hành, kiếm vực được tạo, hàng chục thanh linh kiếm lóe sáng mà ra, dường như tự trong vỏ rút ra một vũng nước thu.
Vẻ mặt Vọng Ngưng Thanh không đổi mà đứng ở tại chỗ, nàng không cố ý áp chế tu vi cảnh giới của mình.
Bởi vì Hướng Ký Dương nhiều lần gặp kỳ ngộ, cảnh giới lại liên tục giảm dưới sự áp chế của chưởng giáo trong nhiều năm qua, đủ loại mài giũa, dưới sự tích lũy đầy đủ đó, hắn đã lâm trận đột phá trên chiến trường, hiện tại đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.
Ngược lại, Tố Trần nhiều năm bận rộn công việc vụn vặt của tông môn, tu vi không bằng Không Dật, Tố Huỳnh ở Phân Thần hậu kỳ thì đã đành, suýt chút nữa còn không so được với đệ tử của mình.
Như vậy xem ra, lời đồn Tố Trần ghen ghét nhân tài cũng đều không phải là tin đồn vô căn cứ. Dù sao cuộc đời đáng buồn của nàng chính là một hòn đá kê chân liên tục bị người ta giẫm lên, ngoại trừ làm nền, không còn giá trị nào khác.
Vọng Ngưng Thanh rũ mắt nhìn đệ tử của mình, cảm giác hơi nhập vai mới mẻ mà lại xa lạ, giống như rong biển trôi nổi trên mặt nước gợn sóng lấp lánh, có một cảm giác bế tắc và ngăn cách khó nói thành lời.
Tiếng ồn ào náo động của mọi người tan xa, gió tuyết cũng trở nên tĩnh lặng. Nàng cảm nhận được trong vận mệnh hư vô, có người ngã xuống, có người vươn lên
Trời, từng chút tối dần. Kiếm vực thuộc về Hướng Ký Dương từ từ mở ra, với sự am hiểu sâu sắc về Đạo học và thiên phú hư vô của Cửu Mệnh Huyền Miêu kết hợp, cuối cùng đã hình thành một bầu trời huyền ảo và quỷ quyệt như vậy.
Hướng Ký Dương giơ tay, linh kiếm lập tức b*n r* bốn phương tám hướng, ẩn vào hư không, hóa thành một ngôi sao trên màn trời vô tận, mũi kiếm đồng loạt chỉ về hướng “xoáy nước”.
Hướng Ký Dương dùng “Ngự kiếm thuật” nhập môn đơn giản nhất trong tông môn, nhưng kỹ năng đơn giản nhất này lại được hắn sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, mỗi thanh linh kiếm đều dường như có linh trí riêng, tính toán ra tinh đồ chu toàn.
Tiếp đó, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Chỉ trong chớp mắt, trên Vân Ẩn Phong đã chi chít sao, đại đạo hiện rõ.
Khoảnh khắc kiếm vực hình thành, tất cả mọi người đều khó có thể tin ngước nhìn kiếm vực vô thượng này, người ở trong đó chẳng qua chỉ là một hạt bụi, cái gọi là đỉnh cao của đạo, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bốn phương trời đất gọi là Vũ (không gian), xưa nay gọi là Trụ (thời gian).
Ánh sáng và bóng tối đi cùng nhau, hư và thật hòa hợp, động và tĩnh gắn liền.
Đây chính là kiếm vực mà trụ trời tương lai biến ảo thành, vĩ đại nhất, rộng lớn nhất, vô tận nhất.
“Wao…” Mèo nhỏ nằm trên vai Vọng Ngưng Thanh than thở: “Thiên Đạo ưu ái, thật là không có đạo lý.”
Kiếm vực là sự hiển hiện đối với đạo của kiếm tu, nếu không có kỳ ngộ cộng hưởng và kiến giải với Thiên Đạo, phàm nhân sao có thể huyễn hóa ra “Trời” gần với đại đạo như vậy?
Mèo nhỏ tấm tắc khen ngợi, lại thấy Hướng Ký Dương đột nhiên ngước mắt nhìn “Nó” một cái.
Mèo nhỏ: “……”
Mèo nhỏ bị dọa sợ, nó cuộn tròn thân hình nhỏ bằng nắm tay lại, định trốn vào cổ áo của tôn thượng, nhưng nó vừa cử động, ánh mắt của Hướng Ký Dương cũng di chuyển theo.
Tôn thượng cứu mạng —! Mèo nhỏ há to miệng, suýt chút thét chói tai. Nó cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường, gặp quỷ, nam chính của thế giới này lại có thể nhìn thấy nó.
Theo lý mà nói điều này là không có khả năng, dù sao Thiên Đạo sẽ che lấp cho nó, bởi vì để phàm nhân nhìn thấy nó cũng không phải là chuyện tốt…
Ok, nó đã biết nguyên nhân, sao nó lại quên việc Thiên Đạo thế giới này bị tàn khuyết cơ chứ.
Vọng Ngưng Thanh không biết mèo nhỏ hỏng mất đến nhường nào, sau khi nhận ra Hướng Ký Dương vẫn còn đang do dự, nàng lại chém ra một kiếm nữa.
Gió bão ngập trời quét ngang, sao trời tan biến, màn trời vỡ tan. Kiếm vực của Hướng Ký Dương quả thực vĩ đại, nhưng kiếm vực mới sinh này là “Chết”, rất yếu ớt, và không đủ ổn định.
Và “Thiên Cương Kiếm” mà Vọng Ngưng Thanh chém ra không phải nửa vời như khi Không Nhai kích hoạt kiếm phù ban đầu, kiếm ý của nàng vô hạn tiếp cận người sáng lập Thiên Cương Kiếm, thậm chí còn có thêm ý chí đơn độc và dũng cảm.
Thiên Cương Kiếm mô phỏng sự gian khổ của đại đạo, dùng để đối kháng với kiếm vực lấy “Thiên Đạo” làm ý hướng thì vô cùng thích hợp.
Khoảnh khắc kiếm vực chấn động, Hướng Ký Dương không hề chần chờ nữa, hắn bước tới phía trước một bước, người liền như hạc trắng nhảy vọt lên không, “Hạc Bộ” tiếp nối “Lưu Vân Bộ”, gió bão cào rách gò má, vạt áo của hắn, rỉ ra từng giọt máu.
Linh hồn vừa trở về từ chiến trường vẫn còn đang sôi sục, ngũ cảm của Hướng Ký Dương nhạy bén hơn bình thường rất nhiều, đồng tử dọc không ngừng thu hẹp lạnh lùng phản chiếu hình ảnh của “Con mồi” đang bị khóa chặt.
Nhờ thiên phú huyết mạch, dáng vẻ chạy của hắn cũng ưu nhã hơn so với người khác, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách đến gang tấc, một kiếm đâm thẳng vào giữa trán chưởng giáo.
“Keng” một tiếng, mũi kiếm hất lên gạt mở đòn tấn công này, gió kiếm quét lên làm vỡ nửa chiếc mặt nạ, trên khuôn mặt đoan chính thanh nhã đó không hề có chút cảm xúc nào có thể gọi là “Dao động”.
Hướng Ký Dương nhìn sâu vào đôi mắt ẩn hiện sắc vàng của nữ tử, cổ tay thuận thế xoay một cái, chuyển “Đâm” thành “Quấn”.