Vọng Ngưng Thanh lâm vào trầm tư.
Lúc này, nàng đã trở về đạo tràng của mình, mèo nhỏ không ở bên cạnh nàng, nghe nói là vì quỹ đạo số mệnh tương lai đã định sẵn sẽ vượt qua kiếp nạn lại sụp đổ tan tành, nó quay về tìm Tư Mệnh tinh quân báo cáo.
Đối với chuyện này, Vọng Ngưng Thanh không có lời nào để nói. Bởi vì nàng cũng chưa hiểu tại sao, Hướng Ký Dương trong mệnh quỹ ban đầu vốn cam tâm hy sinh vì thương sinh, lại thay đổi bất thường trong đời này chứ?
Nàng cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong hồ sen, Hướng Ký Dương quả thật đã trở thành chưởng môn phái Thiên Xu như nàng mong muốn, bảo vệ Nhân tộc đến mấy trăm năm.
Nhưng khác với mệnh quỹ ban đầu, Hướng Ký Dương sau khi đắc đạo phi thăng cũng không trở thành Chân Tiên duy nhất của Tiên giới, trụ cột của Thiên Đạo thế giới này, mà là sau khi Thiên Đạo dần dần đi vào quỹ đạo chính xác… Chuồn mất.
Không sai, chính là chuồn mất.
Nhìn thấy sự phát triển như vậy, mèo nhỏ dại ra, mèo nhỏ hỏng mất, mèo nhỏ rớt nước mắt bay về Thiên Đình, không cần nghĩ cũng biết, nó lại sắp trình diễn một vở oan Đậu Nga nữa rồi.
Thừa dịp mèo nhỏ chưa trở về làm ầm ĩ nàng, Vọng Ngưng Thanh liền bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nghĩ thầm, không lẽ nào thật sự chỉ vì nhìn thấy dung mạo thật của sư tôn mà nam chính lại từ bỏ lập trường của mình chứ?
Đứa trẻ do chính mình nuôi dưỡng, Vọng Ngưng Thanh trong lòng vẫn hiểu rõ, Thanh Hằng sẽ không bởi vì người khác có nỗi khổ riêng mà nảy sinh lòng đồng cảm, ngược lại, đứa nhỏ này đôi khi hờ hững với câu chuyện của người khác đến mức gần như tàn nhẫn.
Ví như thôn Ẩn Linh, một nhóm người có chí rõ ràng đang gánh vác trọng trách như vậy, lại còn liên quan đến thân thế của Hướng Ký Dương, nhưng cách làm của đứa nhỏ này lại là vạch rõ ranh giới, không tò mò, cũng không đi tìm hiểu.
Lại ví như biến cố Thương Quốc, bất kể là Bạch Linh với vẻ mặt ưu tư hay nữ quan giả trang thành dân thường có nỗi khổ riêng khó có thể nói ra, Hướng Ký Dương đều giải quyết theo lẽ công, không hề có chút khao khát muốn hỏi đến nào.
Không phải bởi vì đứa nhỏ này vô tình, mà là vì hắn số khổ. Bởi vì hắn từ khi còn bé đã gặp phải quá nhiều chuyện, từ lâu đã không còn quá nhiều tình cảm mềm mại để chia cho người khác.
Hướng Ký Dương không bao giờ đi tìm tòi bí mật của người khác, tự nhiên cũng sẽ không tìm hiểu bí mật của Vọng Ngưng Thanh, khoảng cách này là sự bảo vệ chính mình, cũng có một phần xa cách tôn trọng người khác.
Điểm này của hắn khác với các nhân vật chính trong các thế giới khác có lòng đồng cảm quá mạnh, cũng là nguyên nhân chính khiến Vọng Ngưng Thanh yên tâm và mạnh dạn hành động.
Nhưng nếu đã như vậy, nguyên nhân khiến Hướng Ký Dương thay đổi là gì?
Trong lúc Vọng Ngưng Thanh đang cân nhắc, một bên khác, mèo nhỏ và Tư Mệnh tinh quân bị cuốn lấy cũng đang bàn luận về cùng một chủ đề.
“Nguyên nhân rất đơn giản, Hướng Ký Dương ở mệnh quỹ ban đầu ở trong quá trình trưởng thành chịu nhiều ảnh hưởng từ mẫu thân Tố Tâm, còn nam chính hiện tại thì lại chịu ảnh hưởng nhiều hơn từ Hàm Quang tiên quân.”
Vì vậy, Hướng Ký Dương trong mệnh quỹ ban đầu lựa chọn hy sinh vì thiên hạ thương sinh, còn Hướng Ký Dương ngày nay lại lựa chọn đại đạo tiêu dao của chính mình.
“Không thể nào.” Mèo nhỏ ch** n**c mắt: “Tôn thượng thật sự không can thiệp vào mệnh quỹ của hắn, nàng kiếp này thực sự rất an phận, ngày thường ngay cả giao tiếp với nhau cũng ít.”
“Làm gương tốt còn hơn hẳn bất cứ điều gì, trẻ con đều nhìn vào bóng lưng của cha mẹ mà lớn lên, huống chi ngươi còn chọn cho Hàm Quang tiên quân một nhân vật có nguyên tắc như vậy.” Tư Mệnh tinh quân cũng cảm thấy răng đau, dù sao việc này là do hắn đảm bảo.
“Nói cho cùng, người có đạo tâm kiên định như Hàm Quang tiên quân rất dễ trở thành ngọn hải đăng trong thế giới nhỏ lấy Thần Châu (tên gọi cổ của Trung Quốc) làm bối cảnh văn hóa. Kẻ yếu ngưỡng mộ kẻ mạnh, ngưỡng mộ không chỉ là thực lực, mà còn là đạo tâm.”
Hướng Ký Dương nếu thực sự sống lâu trong một môi trường chật chội áp lực, đầy rẫy hãm hại và đố kỵ, hắn sẽ vì từng chịu đựng sự khổ sở mà bị thu hút bởi ánh sáng le lói trong nhân tính, bước trên con đường giống mẫu thân của mình.
Nhưng hiện giờ, bên cạnh Hướng Ký Dương có một ngọn hải đăng toàn tâm hướng đạo, coi chuyện trần thế như đất phù du, ngọn hải đăng đó hoàn toàn không bận tâm đến lòng người thiện ác, mặc kệ ngươi là quang minh hay hắc ám, nàng vẫn cứ kiên định bước đi trên đại đạo.
Người như vậy, cho dù cuối cùng thân tử đạo tiêu, chết một cách thê lương, nhưng Hướng Ký Dương vốn nhìn lên bóng dáng của nàng tự nhiên cũng nhìn thấy phương hướng nàng đang tiến lên.
— Người đã từng nhìn thấy vũ trụ bao la, sao có thể bận tâm đến ánh sáng đom đóm?
Ví dụ về việc độ kiếp thất bại do mị lực nhân cách quá lớn không phải là không có, Tư Mệnh tinh quân rất nhanh đã hiểu ra.
“Ngươi nên chọn cho nàng một thế giới có bối cảnh văn hóa khác biệt, sùng bái sự sống ban sớm chết ban chiều, thương xuân bi thu, bảo đảm Tôn thượng nhà ngươi sẽ không lại khiến người khác theo đuổi nữa, chỉ bị người ta chê bai quê mùa mà thôi.” Tư Mệnh tinh quân đưa ra một ý kiến tồi.
“Có lý!” Mèo nhỏ bừng tỉnh: “Vậy còn việc tôn thượng cứ luôn dây dưa không dứt với nhân vật chính thì làm sao đây?”
“Cái này chẳng phải đơn giản sao?” Tư Mệnh tinh quân hận sắt không thành thép: “Nàng luôn bị lật xe trước mặt nhân vật chính chẳng phải đều là vì nàng là phản diện mà lại không có ác ý với nhân vật chính sao? Những người có tâm tư mẫn cảm tự nhiên sẽ nhận ra.”
“Ngươi tìm cho nàng một nhân vật chính có ác cảm tự nhiên với phản diện chẳng phải là được rồi sao? Nàng không nhắm vào nhân vật chính, vậy thì cứ để nhân vật chính nhắm vào nàng.”
“Thật là có lý quá đi mất!” Mèo nhỏ kinh hô, nghĩ thầm gừng càng già càng cay: “Ta nhớ có một số thế giới nhỏ từng xuất hiện nhân vật chính thuộc loại ác đức đúng không?”
Cái gọi là ác đức, chỉ sự tồn tại đặc biệt là nhân vật chính mà lại phản diện hơn cả phản diện. Những nhân vật chính này thường là người theo chủ nghĩa ích kỷ, và để đạt được mục đích tuyệt đối không ngần ngại làm tổn thương người khác.
Tuy nhiên, dựa trên những việc mà bản thân những nhân vật chính này đã làm có thể thúc đẩy sự tiến bộ của thời đại, văn hóa, chỉ cần đạt được mục đích, Thiên Đạo vô tâm vô tình tự nhiên cũng sẽ không kén ăn.
Mèo nhỏ và Tư Mệnh tinh quân đều cho rằng, những lần thất bại trước đây đều là vì Hàm Quang tiên quân thân là vai phản diện lại nắm giữ quá nhiều quyền lực và chủ động.
“Ngươi nghĩ mà xem, con người đương nhiên chỉ khi thân bất do kỷ mới nảy sinh lòng phẫn uất, đúng không?”
“Ừm ừm, đúng đúng.”
“Khi người ta ở vị trí cao, bất kỳ sự khiêu khích nào của kẻ yếu đối với nàng đều chỉ là con kiến kêu nhỏ, đúng không?”
“Đúng đúng đúng, quả thật là như vậy.”
“Vì đứng quá cao nên không thấy nỗi khổ nhân gian, vậy thì cứ kéo tiên nhân xuống thần đàn, chẳng phải là hợp lý sao?”
“Đúng cực kỳ, đúng cực kỳ!” Mèo nhỏ chỉ biết gật đầu phụ họa, sau khi hoàn hồn lại phiền não: “Nhưng ta biết đi đâu mà tìm cho nàng một thế giới vừa có nhân vật chính ác đức, vừa có địa vị thấp kém, lại vừa khiến nàng thân bất do kỷ chứ?”
“Thật khéo.” Tư Mệnh tinh quân chắp tay: “Ta bên này vừa hay có một cái, lại đây lại đây, hai ta cùng nói chi tiết —”
…
Tiễn đi mèo nhỏ cao hứng phấn khởi nghĩ rằng lần này nhất định sẽ thành công, Tư Mệnh tinh quân lật xem Sách Số Mệnh, xác nhận không có sai sót rồi mới đứng dậy đi đến Đại La Thiên.
Đại La Thiên cao nhất và rộng lớn nhất, siêu thoát tam giới, không nằm trong lục đạo, xa rời hết thảy thời gian và nhân quả, là cõi trời tiêu dao vĩnh hằng.
Tư Mệnh tinh quân cưỡi gió mà đến, liền thấy một người mặc đạo bào màu đen, bước đi trong hư không, bóng dáng mịt mờ như khói.
“Đạo quân.” Tư Mệnh tinh quân khom mình hành lễ, khiêm nhường nói: “Chuyến đi này có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Người được gọi là đạo quân khẽ ngước mắt, hướng về một bên vẫy tay: “Lại đây.”
Tiên nhân áo trắng tóc đen, có đôi mắt vàng tuyệt đẹp như ánh hoàng hôn cổ xưa, hiện ra từ trong mây khói, sắc mặt lãnh đạm, không vui không buồn.
Hắn nhìn đạo quân, mở miệng liền hỏi: “Trần Nhi đâu?”
“Đi độ kiếp rồi.” Đạo quân đáp một cách đương nhiên, rồi lại nói: “Là Hàm Quang, không phải Trần Nhi.”
Nam tử áo trắng, cũng chính là Tê Vân tiên nhân đứng đó, nghe hắn nói vậy cũng thờ ơ, làm như không thấy mà bước đi về phía xa.
“Thiện Thi.” Đạo quân lại gọi một tiếng, thấy hắn không nghe, liền quay đầu nhìn Tư Mệnh: “Thần hồn của Thiện Thi bị gặm nhấm hết phân nửa khi hạ giới, ngươi lát nữa giúp hắn xem một chút.”
Tư Mệnh xấu hổ cười cười, luôn cảm thấy vị kia chẳng qua là không muốn nói chuyện với người trước mặt, chứ không phải thần hồn thật sự có vấn đề, ai bảo họ lại là Tham (tham lam) và Si (si mê) trái ngược nhau nhất cơ chứ: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Đạo quân nói xong liền xoay người đi về phía tòa lầu với mái hiên như cánh chim ở phía xa, những đình đài thanh nhã tinh xảo đó như gần lại như xa, như thật lại như ảo, trong chốc lát khiến người ta không phân biệt được đấy là vật thật hay ảo cảnh.
Tư Mệnh tinh quân lấy ra một tấm lệnh bài cổ xưa rồi giơ cao, trong mây khói bỗng chốc gợn lên những gợn sóng như nước, sau đó những vì sao ẩn hiện tụ lại ở phía trước, trải thành một bậc thang lên trời.