Chỉ là, hai người cùng đồng dạng cứng đầu như vậy, không thể nào hòa hợp với nhau được đâu nhỉ? Không can thiệp lẫn nhau là tốt nhất, thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang, chào hỏi, hành lễ, sau đó mỗi người một ngả, một mình đi tiếp.
Hắn không cần sự công nhận của người khác, nàng cũng không cần sự đồng tình của bất cứ ai.
Nàng giữ bí mật của mình, còn Hướng Ký Dương sẽ giúp nàng che giấu cùng một bí mật đó.
Hắn tưởng rằng sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy, giống như lời Lưu Li đã nói, dù không hoàn hảo, nhưng cứ tiếp tục như vậy thôi là tốt rồi.
Không liên quan đến yêu hận, không liên quan đến nhân duyên, chỉ vì chưởng môn đã là một phần trong sinh mệnh của Hướng Ký Dương.
Hắn đã quen với việc nàng luôn ở đó, khoảng cách không xa cũng không gần, không cần phải nói ra, hắn cũng luôn chú ý đến bóng lưng của nàng.
— Một bước.
Đây là khoảng cách không thể vượt qua giữa hắn và chưởng môn.
Hắn đã từng nghĩ như vậy.
Và cuối cùng, một bước này đã trở thành khoảng cách sinh tử.
Sau khi chịu đựng nỗi đau khiến người ta hận không thể tự sát, bí mật đã được phái Thiên Xu cố giữ suốt hơn mười đời bỗng chốc trải rộng trước mắt hắn, sự cố chấp, im lặng, lạnh lùng và vô tình của nàng, đều tìm thấy nguyên nhân trong khoảnh khắc này.
Phượng hoàng kiêu hãnh, cuối cùng chết bởi củi lửa của chúng sinh.
Trong ánh mặt trời chói mắt và bóng tối khổng lồ, cổ tay thanh mảnh kia vẫn giơ kiếm lên, nàng đang xé rách, nàng đang chảy máu, hình thể của nàng tan rã thành vô số hạt sáng vụn vặt.
Nhưng sắc vàng trong mắt nàng vẫn đang cháy, như mặt trời không cam lòng lặn xuống, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng vẫn chưa từ bỏ sự sống.
Vị chủ nhân cuối cùng trước khi Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ bị luyện hóa hoàn toàn, sau khi chết sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của yêu ma. Nhưng nàng muốn sống, nàng chưa từng từ bỏ.
Nhai Tí hóa thành từ tàn hồn yêu ma đã chết dưới kiếm của Hướng Ký Dương.
Hắn mổ xương sống của Nhai Tí, xé toạc ngực bụng của nó, chém đầu của nó dưới ánh mắt sợ hãi mà bất an của mọi người.
Nhưng hắn lại không tìm thấy một mảnh hài cốt nào thuộc về nàng.
Mãi đến khi Lưu Huỳnh khóc lóc cầu xin hắn dừng lại, Lưu Li kìm chặt cánh tay của hắn, Hướng Ký Dương mới hoàn hồn, và tàn hồn của yêu ma đã hóa thành bùn lầy từ lâu.
“Không có.” Hắn dùng sức lau mặt, sau khi sự tê dại qua đi, nỗi đau mới chợt hiện ra.
— Sợi dây kia, rốt cuộc vẫn không thể buộc chặt hơn một chút.
“Đừng gán cho nàng cái danh hy sinh vì đại nghĩa thiên hạ.”
“Nàng chưa bao giờ nghĩ đến hy sinh, nàng luôn muốn sống sót. Chỉ là tầm nhìn khóa chặt trên bầu trời, không thành tiên thì thề không bỏ cuộc, nên mới không màng đến cái chết của mình sau này.”
“Cho dù trời sinh Thuần Âm Chi Thể, cho dù bị số phận trêu đùa phụ bạc, cho dù không ai hiểu, bị mọi người xa lánh, nàng cũng muốn đắc đạo thành tiên, thọ ngang trời đất.”
“Các ngươi nói nàng không thương xót chúng sinh, vậy cứ thế đi.”
“Các ngươi nói nàng khắc nghiệt bạc tình, vậy cứ thế đi.”
“Yêu ma từng giờ từng phút gặm nhấm máu thịt của nàng, chỉ để sống sót, nàng cũng đã dốc hết sức lực.”
Hướng Ký Dương không còn giữ bí mật của chưởng giáo nữa.
Hắn biết sự thật là dao kiếm cạo tim xẻ xương, nói ra trừ việc khiến đệ tử trong môn tâm ma tràn lan ra thì chẳng còn lợi ích gì khác, nhưng hắn chỉ là không muốn cho người đó được như ý, một chút cũng không muốn.
Hắn ngồi cao trên vị trí từng thuộc về nàng, nhìn xuống các trưởng lão và đệ tử quỳ rạp dưới đất, mặc cho không khí lạnh đi từng chút.
“Chư vị không cần tự trách, dù sao để không khiến nỗ lực của tông môn hơn mười đời đổ sông đổ biển, những bí mật này vốn dĩ không thể nói với người khác, người không biết không có tội.”
Hai chữ “vô tội” như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến xương sống người ta cong xuống thật sâu.
Lời nói có thể tha thứ, nhưng lòng thì chưa chắc. Từ khi chưởng giáo qua đời, nhiều đệ tử tiên môn từ đó không dám đối diện với Tam Thanh (ba vị thần tối cao trong Đạo giáo).
Tất cả mọi người đều vô can, tất cả mọi người đều vô tội, nhưng ai có thể trả lại cho chưởng giáo một sự “công bằng”?
Trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy, nàng vẫn kiên trì làm chính mình, giữ một bí mật tàn khốc như thế, gánh chịu tiếng xấu suốt hơn hai mươi năm.
Đau cũng không nói, khổ cũng không khóc. Luôn luôn đi trên con đường chính trực, như ánh dương chiếu rọi mặt đất.
Thậm chí sau ngàn năm, giang sơn vững chắc bị lật đổ, tu sĩ độ kiếp cũng hóa thành cát bụi, vô số chúng sinh trong thế gian rộng lớn vẫn có thể được tiên hiền của phái chưởng giáo che chở, như được tắm mình trong ơn trạch mưa móc.
Dữ dội vĩ đại.
Dữ dội đau lòng.
“Ta… vẫn còn dị nghị.”
Nữ tử bước ra từ đám đông thanh tú xinh đẹp như hoa soi bóng nước, mắt nàng đỏ hoe nhìn chưởng giáo mới ở phía trên, cứng đầu hỏi ra ác niệm và ý độc đã dây dưa mình hơn mười mấy năm qua.
“Điều này có liên quan gì đến Lưu Tác sư đệ chứ? Chẳng lẽ vì thiên hạ thương sinh, nhất định phải hy sinh Lưu Tác sư đệ sao?”
“Không liên quan.”Hướng Ký Dương lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm: “Cứ tiếp tục hận đi, nàng đã cho phép rồi.”
Hướng Ký Dương nói xong, phất tay áo rời đi. Chỉ còn lại Bạch Linh đứng đó bẽ bàng, nhưng sẽ không còn ai phụ họa lời nói của nàng nữa.
“Ta không hiểu.” Nữ tử siết chặt nắm tay, nước mắt thấm ướt vạt áo: “Ta thật sự không hiểu…”
“Cha ta chưa từng oán hận Tố Trần chưởng môn.” Quý công tử trần thế ôn nhuận như ngọc đưa tới một chiếc khăn tay, tang thương thở dài: “Nói không chừng hoàn toàn ngược lại, ông ấy rất biết ơn chưởng môn.”
“Ông ấy biết ơn Tố Trần chưởng môn khi suy nghĩ cho thiên hạ, vẫn chừa cho ông ấy một đường sống.”
Đó là đạo lý mà Lưu Tác, người văn võ song toàn, trí kế vô song của nhiều năm về sau, cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
“Yêu ghét cũng được, tình sầu cũng vậy, đối với “Tiên nhân” thực sự, đó là những chuyện hư vô mờ mịt, mà lại không quan trọng đến thế.” Lưu Li kể lại những sóng gió ẩn giấu trong chuyện cũ ngày xưa cho Bạch Linh nghe một cách chân thật.
“Nhưng, nhưng mà, đệ ấy vốn dĩ có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, mà cũng chẳng phải không có cách nào vẹn cả đôi đường.” Bạch Linh nức nở, khóc đến mặt mày lem nhem trước thiếu niên đáng tuổi con mình.
“Cho nên mới nói, sư thúc người là “người” chứ không phải “tiên”.” Lưu Li cười bất lực: “Tiên nhân trên Bạch Ngọc Kinh, ngắm nhìn năm tháng dần qua, tai nghe lá reo trong gió, lòng cầu đại đạo vô cực, nào quản được buồn vui của thế gian?”
Bạch Linh rơi lệ không ngừng, uể oải khụy xuống mặt đất, chấp niệm hơn mười năm bỗng chốc tan biến thành hư không, lập tức rút cạn tất cả tinh thần của nàng. Trưởng lão Đan Ngưng nhìn nàng một cái, lắc đầu, biết rằng đệ tử này của mình e rằng cả đời khó có thể tiến thêm.
Nàng nào có quan tâm đến Lưu Tác, nào có oán hận Tố Trần chưởng môn?
Chẳng qua cũng ngây thơ như Lưu Tác, muốn giữ tiên nhân lại phàm trần.
“Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành (trên trời có Bạch Ngọc Kinh, mười hai lâu năm thành).”
Tiên nhân đã từng đến nhân gian, nhưng cuối cùng, vẫn như cánh diều đứt dây mà bay đi.
Đệ tử của nàng dựng mũ búi tóc, khoác lên mình áo đạo tiên hạc và mây trôi, ngồi trên Bạch Ngọc Kinh cao vời kia, ngắm nhìn phong cảnh nàng đã từng ngắm nhìn.
“Tiên nhân phủ ngã đính, kết tóc thụ trường sinh (tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc ban trường sinh).”
Thanh Hằng ngự trên tòa cao, ngước mắt là nhật nguyệt tinh hà lưu chuyển, rũ mắt là nhân gian hoàng triều thay đổi.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, một đôi đồng tử tang thương mà rực rỡ được khảm trên hốc mắt của hắn, cháy rực như tàn tro của mặt trời, kiêu hãnh như ánh dương mới mọc.
— Như nàng mong muốn, mà cũng không như nàng mong muốn.