Gia chủ Shirakawa vừa nói, lại cẩn thận đánh giá dung mạo của Takeuchi Aoko một lần nữa, hài lòng gật đầu: “Quả nhiên là nữ nhi của Hanabi, tuy rằng không bằng Ayako, nhưng cũng được coi là chuẩn mực.”
Nói đến đây lại đổi giọng, châm chọc: “Chỉ là tư thái chưa đủ nhu thuận, dù sao cũng xuất thân từ võ gia, nếu không chăm chỉ học tập lễ nghi thì ngươi không thể thay thế Ayako ra ngoài gặp người được.”
“Aoi, sai người sắp xếp vài nữ phòng (hầu nữ có học thức cao) để chỉnh sửa lễ nghi cho nàng, cho dù là cái bóng của Ayako cũng không thể làm mất mặt nhà Shirakawa được.”
Aoi ngồi quỳ ở góc phòng, nghe vậy liền cúi mình chạm đầu xuống đất, khẽ đáp: “Vâng.”
Vọng Ngưng Thanh lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, không có phản ứng gì. May mắn là gia chủ Shirakawa cũng không để tâm, sau khi dặn dò xong liền tự mình rời đi.
“Himegimi, xin mời đi theo ta.” Gia chủ Shirakawa đã hạ lệnh, Aoi liền nhanh chóng thay đổi cách xưng hô.
Vọng Ngưng Thanh theo Aoi đến khu nhà sau này sẽ ở, sân không lớn, nhưng cách bài trí cũng được coi là giản dị thanh nhã. Sau khi Aoi rời đi không lâu liền dẫn về bốn thị nữ, bắt đầu phục vụ Vọng Ngưng Thanh tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn tắm rắc đầy cánh hoa, nhìn các thị nữ cắt tỉa móng tay, rửa mặt chải đầu cho mình, Vọng Ngưng Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, khiến các thị nữ vốn dĩ có ý coi thường đều cảm thấy lo sợ trong lòng.
Vọng Ngưng Thanh không hề bị mê hoặc bởi vẻ ngoài tươi đẹp trước mắt, nàng biết, những điều khó khăn hơn vẫn còn ở phía trước.
“Aoko-dono, nữ nhân là đoá hoa mong manh, là chim nhỏ đáng yêu, muốn khiến lấy lòng nam nhân thì phải thể hiện sự nhu thuận dịu dàng, xinh đẹp và lương thiện của mình.”
“Đi đứng phải đoan trang, tung tăng nhảy nhót là kiểu đi của tiện dân, bước chân không được vượt quá vai. Cúi đầu một chút, Aoko-dono, rốt cuộc là học cái thói kiêu căng ngạo mạn này ở đâu vậy? Thật là không có giáo dưỡng.”
“Có khí khái tất nhiên là tốt, nhưng quá cứng đầu sẽ khiến người ta không thích, tư thái của quý nữ phải đủ kín đáo và cao quý, nhưng muốn khiến người ta thương tiếc, tốt nhất là nên dịu ngoan một chút.”
Người dạy lễ nghi cho Takeuchi Aoko đều là nữ phòng trong cung đã về hưu. Những nữ phòng này đã từng “thấy qua việc đời” và cũng có xuất thân cao quý, nên họ bắt bẻ không chút kiêng nể gì.
Vọng Ngưng Thanh cũng không phản bác lời nói của họ, bất kể họ nói gì cũng đều làm theo. Nhưng dù thế nào, những nữ phòng này luôn có thể tìm ra lỗi sai trong lời nói và cử chỉ của nàng.
Trong đó, một nữ phòng tên là Katsura đặc biệt nổi bật, trong các cuộc trò chuyện hàng ngày cũng xen lẫn rất nhiều lời lẽ hạ thấp Aoko và tâng bốc Ayako.
Cách quở trách của bà ta cũng rất khéo léo, không chỉ thẳng Vọng Ngưng Thanh làm sai ở đâu, chỉ là mỗi lần học lễ nghi đều bắt nàng làm đi làm lại nhiều lần, chỉ với một lý do — “Không đủ đẹp”.
“Seiu-hime là mỹ nhân nổi tiếng gần xa, không phải là người mà thứ thô lỗ như ngươi có thể thay thế được.”
Sự chèn ép đi kèm với sự sỉ nhục, không chỉ làm tiêu hao thể lực mà còn cả ý chí nữa.
Nếu, Takeuchi Aoko đứng ở đây thực sự là một thiếu nữ 12 tuổi, e rằng sẽ nảy sinh oán hận và lo âu trong sự lăng mạ bằng lời và sự mệt mỏi khô khan của việc làm đi làm lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng sẽ liên tục mắc sai lầm.
Nhưng rất đáng tiếc, người đứng ở đây không phải Takeuchi Aoko, mà là một kiếm tu, một kiếm tu mà chỉ là bài tập hàng ngày thời thơ ấu thôi cũng đã phải vung kiếm 3000 lần, tụng kinh văn hàng trăm lần.
Vọng Ngưng Thanh đứng nghiêm nghị tại chỗ, hoàn toàn không ý thức được việc đang bị người khác bới lông tìm vết, chỉ rất nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào để đủ “đẹp”.
Kiếm tu đều là những kẻ cố chấp, chưa bao giờ cố gắng thay đổi quan điểm của người khác. Đối với họ mà nói, nếu hoàn hảo vẫn còn chưa đủ, vậy thì tìm cách vượt qua sự hoàn hảo đó.
Cùng một bộ lễ nghi, Vọng Ngưng Thanh đã làm được góc độ và thời điểm ngừng lại giống hệt lão sư (giáo viên), nhưng họ vẫn không hài lòng, vậy thì chỉ có thể tìm kiếm một con đường khác, tìm kiếm cái “đẹp” mơ hồ kia.
Vọng Ngưng Thanh nghĩ đến Vân Cung Chi Chủ, người từng là đệ nhất mỹ nhân Thiên giới.
Vị cung chủ dung mạo tuyệt sắc này từng đi bộ lên núi Thanh Tịch, muốn tìm một thanh Tuệ Kiếm có thể chém đứt tham giận yêu dục, nhưng khi Vọng Ngưng Thanh hỏi nàng ấy có bằng lòng chuyển sang tu vô tình đạo hay không, nàng ấy lại nói không muốn.
Vọng Ngưng Thanh hết cách, liền không để ý đến nàng ấy nữa, nhưng vị cung chủ kia lại không thể hiểu được mà đến ở bên cạnh đạo tràng của nàng, cùng nàng làm láng giềng suốt ba năm.
Trong ký ức của Vọng Ngưng Thanh, đó là một nữ tử không gì không đẹp, ngay cả hành động đá bay cửa phòng của nàng khi sắp rời đi cũng vô cùng duyên dáng.
Vị Vân Cung Chi Chủ kia xuất thân cao quý, thiên tư thuần khiết, nói là Thiên Chi Kiêu Nữ (gái cưng của trời) cũng không quá.
Công chúa phàm trần được nuôi dưỡng bằng cẩm y ngọc thực, nhưng Vân Cung Chi Chủ còn quá đáng hơn, ăn gạo thơm nuôi trồng từ động thiên phúc địa, uống sương lạnh ngưng tụ từ tinh hoa của ánh trăng, mặc thiên y dệt từ ráng mây.
Nàng ấy gần như thỏa mãn mọi tưởng tượng của người đời về thân phận “công chúa” này: xinh đẹp, cao quý, quyến rũ và ưu nhã.
Vọng Ngưng Thanh không thể nhớ rõ khuôn mặt của nàng ấy, nhưng lại nhớ kỹ thần thái trong từng cử chỉ của nàng ấy.
Là như vậy... sao? Vọng Ngưng Thanh hờ hững nâng tay, vén một lọn tóc bên mái lên. Nàng nhớ lại tư thái của Vân Cung Chi Chủ, thả lỏng sống lưng đang căng chặt, bước đi với vẻ tự nhiên và thoải mái nhất về phía Katsura.
“Ngươi...” Giọng nói của Katsura ngay lập tức mắc kẹt trong cổ họng.
Thực tế, không thể nào không “đoan trang” khi mặc bộ Jūnihitoe (Thập Nhị Đơn Y - y phục nhiều lớp) nặng khoảng nửa tạ trên người, thậm chí đối với một số nữ tử yếu đuối thì ngay cả việc đi lại cũng khó khăn.
Nhưng Vọng Ngưng Thanh thì không có phiền não này, cơ thể của Takeuchi Aoko rất khỏe mạnh, thậm chí đã được rèn luyện qua. Không thể so sánh với tu sĩ, nhưng cũng không có gì bất tiện khi sử dụng.
Lễ phục dày nặng không hề che khuất được bước chân thanh thoát của thiếu nữ, bước đi của nàng có sự phiêu dật mà những nữ tử khác không thể sánh bằng, giống như một tiên nữ từ Quảng Hàn Cung đạp mây mà đến, ung dung như thể thứ khoác trên người chỉ là tấm áo lụa mỏng dệt từ ráng mây.
Vọng Ngưng Thanh vừa nhớ lại cử chỉ của Vân Cung Chi Chủ, vừa hoàn thành lễ nghi pha trà, không cố ý điều chỉnh động tác của mình, chỉ tìm kiếm vẻ đẹp tự nhiên.
Thiếu nữ nhẹ nhàng vén tay áo, nửa cánh tay trắng nõn hiện ra gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.
Tiếng nước trà rơi vào tách vang lên trong phòng, không biết từ lúc nào, tiếng hít thở xung quanh đều đã ngừng lại. Sự im lặng lan tỏa, giống như bị một con bướm làm cho mê mẩn, sợ rằng tiếng hít thở sẽ làm kinh động tinh linh trên cánh hoa kia.
Trà đạo là sự thể hiện của nội tâm, cảnh giới mà nó tìm kiếm chính là Tĩnh, Dật, Thanh.
Vọng Ngưng Thanh nghĩ thầm, hoàn toàn giống hệt Vân Cung Chi Chủ là điều không thể, nhưng bắt chước được ba bốn phần phong thái của nàng ấy thì vẫn được.
Như thế nào? Vọng Ngưng Thanh hoàn thành toàn bộ động tác, ngẩng đầu nhìn Katsura đang ngồi đối diện.
“Quá đẹp.”
Katsura mặt mày căng chặt đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng một nữ phòng bên cạnh đã phát ra tiếng than thở kinh ngạc, thậm chí có người khẽ vỗ tay.
“Thật đẹp, Aoko-dono, ta từng may mắn hầu hạ Trung Cung Fujiwara, nhưng ta dám nói, ngay cả phi tử trong cung đứng bên cạnh ngài cũng không thể lấy đi được nửa phần hào quang của ngài.”
Nữ phòng vừa nói từng là Trưởng Thị trong cung, ngay cả nhà Shirakawa cũng phải nể mặt ba phần, huống chi bà ấy còn nhắc đến danh hiệu của Trung Cung Fujiwara, lần này ngay cả Katsura cũng không dám bắt bẻ nữa.
Vị Trưởng Thị kia ca ngợi một hồi rồi mới hoàn hồn lại, mỉm cười nhìn Katsura: “Katsura-dono còn có chỉ giáo gì không? Seiu-hime của phủ ngài thật sự không tầm thường, phong thái như vậy, sau này nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên trong cung cho mà xem.”
Vị Trưởng Thị kia cũng rất đương nhiên cho rằng, với địa vị hiện tại của nhà Shirakawa cùng với danh tiếng quá lớn của Seiu-hime, nhất định là đang nhắm đến vị trí Trung Cung rồi.
Sắc mặt của Katsura hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đâu có, đứa trẻ này chỉ mới bắt chước được bảy tám phần phong thái của Himegimi nhà ta thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi.”
“Trời đất ơi, vậy mà chỉ có bảy tám phần.” Vị Trưởng Thị kia kinh ngạc che miệng, ngay lập tức làm một bài thơ: “Đi như liễu được gió nâng, ngồi như sen ngủ trong hồ. Vén áo như sóng biếc gợn, sắc trăng tựa tan chảy.”
Các nữ phòng xung quanh nghe vậy đều cười đùa, sai thị nữ lấy giấy bút đến, cũng lần lượt sáng tác haiku (bài cú) và waka (hòa ca).
Thời đại này dường như là như vậy, vui cũng làm thơ, không vui cũng làm thơ. Thấy cái đẹp, tất nhiên càng phải làm thơ.
Sắc mặt của Katsura rất không tốt, nhưng vẫn ngồi vững ở chỗ cũ. Vọng Ngưng Thanh hơi không hợp thời thế mà nghĩ, nếu nàng đã có bảy tám phần phong thái của Seiu-hime rồi, vậy thì vị nữ chính kia e rằng tương đương với năm sáu phần Vân Cung Chi Chủ sao?
Vậy thì thật khó lường.
Người khác không biết, nhưng Vọng Ngưng Thanh lại biết, Shirakawa Ayako hoàn toàn không có ý định vào cung làm phi, người mà nàng thực sự muốn gả là vị Đại Âm Dương Sư Kuga Ren nhà Kuga.
Thiếu niên vừa giống mà lại vừa khác với người mà Shirakawa Ayako thầm thương, cũng là nỗi niềm khao khát mà nàng đã vô số lần gửi gắm từ xa qua sách vở và tranh ảnh.
Vọng Ngưng Thanh không biết Kuga Ren là người như thế nào, nhưng nếu là người đã có năm sáu phần giống Vân Cung Chi Chủ, thì trên đời này có ai mà không xứng với?