Lúc nói, đường cong trên môi Lâm Chức không hề thay đổi. Giọng điệu y cũng vẫn dịu dàng, âm thanh vẫn êm ái như thế, Cảnh Tầm lại vô thức nắm chặt khăn trải bàn, vẻ mặt xám xịt hẳn.
Ưu điểm duy nhất gã có thể mang ra lại bị người ta từ chối, dù tốt nhưng người trước mắt lại không cần nó.
Cảnh Tầm luôn cho rằng bị ỷ lại, bị cần là một chuyện rất phiền phức, bởi vì gã thích một mình đắm chìm trong thế giới của bản thân. Giờ gã mới hiểu, không bị cần mới là tàn nhẫn nhất.
Lâm Chức trìu mến nhìn thanh niên trước mắt, không nhịn được dùng lòng bàn tay chống má, thưởng thức gã.
Đáng yêu thật, cảm giác sắp khóc tới nơi rồi.
"Bởi vì họa sĩ anh thích nhất đã ở ngay trước mặt rồi."
Phần đuôi mắt Lâm Chức cong lên nữa, ý cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Cảnh Tầm ngẩng phắt lên, ngơ ngác nhìn Lâm Chức.
Gã nắm chặt khăn trải bàn hơn, nhưng lần này là luống cuống và mừng rỡ.
Gã biết tranh của mình rất được hoan nghênh, gã biết Lâm Chức thích tranh của mình, nhưng khi nghe y chính miệng nói ra, gã vẫn không nhịn được nhảy cẫng.
Chỉ vài giây gã đã ném hết đau thương trước đó ra sau đầu. Bởi vì Lâm Chức nói là thích nhất, là thích nhất, là có một không hai, những người khác đều phải xếp sau gã.
"Bữa tối ngon lắm, anh rất thích. Em đã vẽ xong bức tranh kia chưa?"
Lâm Chức nhìn Cảnh Tầm, lau miệng dời chủ đề.
Cảnh Tầm lắc đầu, Lâm Chức hỏi gì đáp nấy: "Còn phải vẽ thêm vài chi tiết nữa."
Lâm Chức gật đầu: "Được, vậy em vẽ nốt đi, rồi ngày mai tụi mình đi xem phim."
Phim? Lâm Chức muốn đi xem phim với gã?
Cảnh Tầm vội vàng đáp: "Không sao, xem phim xong rồi vẽ cũng được."
Một bộ phim dài lắm là 2 tiếng, thuốc màu cũng không thể khô nhanh như vậy, đi xem phim sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu mà lâu hơn nữa thì gã có thể tô cho màu ướt hơn.
"Vậy để anh chọn phim, bát đũa để trong bếp đi lát anh dọn."
"Để em làm cho."
Cảnh Tầm đứng dậy thu dọn bàn ăn.
"Thôi, việc nhà không thể để một người làm, nếu em đã nấu cơm thì anh phụ trách rửa bát."
Đầu óc Cảnh Tầm càng mơ màng với câu nói của Lâm Chức, Lâm Chức nói là việc nhà, anh ấy đã coi nơi này như nhà mình ư?
Cảnh Tầm không nói gì, nhưng khi Lâm Chức ngồi trên ghế sô pha tìm phim, gã lén lút rửa hết bát đũa, đặt từng cái về chỗ.
Xong xuôi gã mới phát hiện Lâm Chức không trả lời câu hỏi của mình. Nhưng Lâm Chức đã nói vậy thì tức là sẽ ở lại đúng không?
Cảnh Tầm bỗng không dám hỏi, không dám tìm kiếm đáp án. Gã cúi đầu lau khô nước trên tay, nhìn vết thương đã kết vảy, một lúc lâu sau mới dời mắt.
Lúc Cảnh Tầm ngồi xuống, Lâm Chức giơ danh sách phim cho gã xem, hỏi gã thích phim gì.
"Anh chọn đi, em xem cái nào cũng được." Cảnh Tầm đáp ngay, gã không bắt bẻ chuyện này.
"Nhưng mà anh muốn hiểu thêm về em. Em thích thể loại phim nào?"
Lâm Chức tựa vào vai Cảnh Tầm, tay đè lên mu bàn tay gã.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt y hiền hòa, mùi hương ngọt ngào từ người y giống như tơ nhện, như nhụy hoa không ngừng lan tràn sinh trưởng. Quấn lấy người, mê hoặc tâm trí người, để người bằng lòng chết chìm trong tình ý của y.
"Cái này, hoặc là cái này, có được không?"
Cảnh Tầm chỉ vào hai bộ phim mà gã tương đối hứng thú, nhưng sự chú ý lại không nằm ở áp phích của phim.
"Vậy hôm nay chúng ta xem cái này trước, mai xem phim này."
Lâm Chức chọn xem phim kinh dị trước, đã lập xong kế hoạch.
Cảnh Tầm dứt khoát gật đầu, có ngày mai, có sau này, gã thích.
01 nhìn đối tượng nhiệm vụ như thể nhìn một con búp bê cỡ lớn, hoàn toàn bị kí chủ điều khiển rồi. Hình dung như vậy có vẻ không chuẩn lắm, nhưng muốn nó mô tả chính xác hơn thì làm khó AI quá.
Không biết hôm nay có được xem phim hoạt hình không nhỉ?
01 được xem liền mấy ngày, đã có chút ham chơi, thầm cầu nguyện trong lòng.
Đối tượng nhiệm vụ cố lên!
Máy chiếu không ở phòng khách mà ở phòng ngủ của Cảnh Tầm, Lâm Chức đứng dậy, hơi lảo đảo một chút.
Cảnh Tầm hốt hoảng đỡ y, vội hỏi: "Sao vậy, anh bị trật chân à?"
"Anh còn chưa đi bước nào sao mà trật được." Lâm Chức bất đắc dĩ cười nói, bờ môi nhẹ nhàng mím lại, hơi buồn bực: "Chỉ là chân không có sức."
Trong ánh mắt lẫn lời nói đều không có phàn nàn hay trách móc, đơn giản là trần thuật sự thật khiến y hơi xấu hổ.
Nhưng chỉ cần nghĩ sự thật này bị tạo thành như thế nào, dùng cái gì để tạo thành, càng bình tĩnh thậm chí càng chững chạc đường hoàng, tình triều sẽ càng thêm gào thét.
Người yêu lớn tuổi hơn quá bình thản, dùng điệu bộ trưởng thành ôn hòa nói với gã tình dục quá độ sẽ gây ảnh hưởng tới sinh hoạt như thế nào.
Mặt mũi y vẫn xinh đẹp cao quý, lại ẩn chứa sức quyến rũ khiến người ta chỉ muốn đào sâu hơn thăm dò.
Chỉ e là cao thủ tình trường cũng không thể kháng cự, huống hồ là thanh niên mới trưởng thành còn chưa được trải nghiệm nhiều cám dỗ.
Tai Cảnh Tầm rõ ràng đỏ lên, nhiệt độ còn lan tới mặt.
Gã không phải người dễ xấu hổ, loại phản ứng này càng không dính dáng gì tới bẽn lẽn thẹn thùng, là do quá hưng phấn.
Gã nhìn thẳng vào Lâm Chức, mang theo si mê không hề che giấu.
"Em bế anh."
Cảnh Tầm nói rất nhẹ nhàng, thoải mái bế lên người đàn ông trưởng thành, đưa y vào phòng ngủ.
Gã đặt máy chiếu vào vị trí, trong lúc đợi Lâm Chức điều chỉnh thì tranh thủ xoa chân cho y.
Gã không hề áy náy vì mình làm quá nhiều, nhưng cũng không vì thế mà đắc chí.
Gã chỉ thấy vui, là loại vui vẻ rất đơn thuần.
Có thể ở bên Lâm Chức đã đủ khiến gã vui, có được y gã càng vui, nếu họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau không xa rời thì thật tốt.
Nghĩ đến kí ức đã mất, bệnh tình của bản thân, con ngươi Cảnh Tầm thoáng hiện tăm tối.
Căn bệnh này có thể mau chóng biến mất thì tốt, nhưng phải làm sao... Cảnh Tầm khó tránh khỏi nóng nảy. Gã khó mà khống chế tâm trạng, lại không muốn Lâm Chức chứng kiến bộ mặt này của mình nên chỉ có thể cố mà nhịn xuống.
Lâm Chức thấy Cảnh Tầm dừng tay, vờ như không phát hiện, trò chuyện với gã về bộ phim.
Y biết có hạt giống sầu lo đã mọc rễ, nhưng đây là việc Cảnh Tầm cần phải tự giải quyết.
Lâm Chức không phải kiểu người sẽ cam tâm tình nguyện vĩnh viễn đợi trong lồng vì một người khác, thế nên y sẽ không vì để Cảnh Tầm có cảm giác an toàn mà ở yên một chỗ, đây là trị ngọn không trị gốc.
"Bắt đầu rồi."
Lâm Chức nắm tay gã, nhắc nhở Cảnh Tầm phim đã bắt đầu.
Anh nghe được tiếng kêu cứu của em, đừng lo, chẳng mấy chốc sẽ tìm được lối ra.
Vết sẹo nát rữa sẽ khép lại, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
Cảnh Tầm nắm lại tay Lâm Chức. Nhiệt độ cơ thể gã rất cao, cái nóng thông qua bàn tay đan vào nhau truyền tới cơ thể Lâm Chức, dường như cũng khiến trái tim y trở nên nóng bỏng trong một thoáng.
Bộ phim kinh dị này là tác phẩm xuất sắc được đánh giá rất cao, Lâm Chức và Cảnh Tầm đều chăm chú xem, xem hết rồi còn không thỏa mãn lắm thảo luận cốt truyện.
Cảnh Tầm biết Lâm Chức không thích gã chăm chăm phụ họa y, nên dưới sự dẫn dắt của y, gã cũng nói ra vài chi tiết mình quan sát được.
Loại tư duy và cảm xúc này quá tốt đẹp, khiến người ta mê đắm.
Lâm Chức phát hiện vẻ mặt Cảnh Tầm bỗng biến thành mất mát, bèn hỏi: "Sao vậy?"
"Em chỉ đang nghĩ nếu mình quên thì sẽ rất đáng tiếc. Em không muốn quên, không muốn quên đi bất kì giây phút nào, bất kì cảm xúc nào khi ở bên anh."
"Tình trạng này đã kéo dài lâu chưa?"
Tất nhiên Lâm Chức nhìn ra Cảnh Tầm nói vậy là có ý mở chủ đề, nhưng sự tiếc nuối mãnh liệt trong giọng gã là cảm xúc chân thực.
Lâm Chức gần như không bao giờ hỏi về nguyên nhân khiến những mảnh vỡ này sinh ra chứng bệnh và vấn đề tâm lý, y sẽ đợi họ chủ động chia sẻ.
"Lâu lắm rồi, lâu đến mức em không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào nữa."
Cảnh Tầm thở ra sự chán nản, gã áp má vào lòng bàn tay Lâm Chức, nhỏ giọng thổ lộ.
Gã không nhịn được nói hết ra những cực khổ bị giấu kín. Gã thừa nhận là muốn để Lâm Chức thương tiếc mình hơn, nếu thế thì lúc y muốn rời khỏi gã sẽ có châm chước, tốt nhất là đừng bỏ gã lại, hãy dẫn gã đi cùng.
Gã ti tiện lợi dụng sự mềm lòng của Lâm Chức, cũng là một kiểu chó vẫy đuôi mừng chủ.
Gã kể ra quá khứ kia, bao gồm cả những thương tích mình phải chịu, cùng với căn bệnh không biết bắt đầu từ khi nào.
Thời gian đầu, khi mới mất trí nhớ gián đoạn, Cảnh Tầm còn không ý thức được bất thường của bản thân.
Khi đó gã mới được cứu ra không lâu, vẫn đang phải trị liệu tâm lý, mỗi đêm gặp ác mộng, ngủ không đủ giấc khiến gã cả ngày cứ ngơ ngác. Lúc tỉnh táo gã sẽ vẽ tranh, lại vô thức vẽ ra những gì mình từng chứng kiến.
"Hôm đó mẹ may cho em một con búp bê vải, đặt ở đầu giường. Em ôm nó ngủ, nhưng lúc tỉnh thì không nhớ chuyện này, còn hỏi mẹ là mua khi nào thế... Em không biết đó có phải lần đầu mất trí nhớ không, dù sao cái này cũng là mẹ em kể lại."
Sau đó là đủ loại phương án trị liệu, Cảnh Tầm nói ra những gì mình còn nhớ, rất bình tĩnh.
Đó là một kiểu thờ ơ quên lãng, dù cho một lần nữa tìm về thì cũng đã khác với ban đầu.
Cảnh Tầm giữ lại vài nội dung không nói, liên quan tới những hình ảnh và âm thanh trong đầu. Gã biết những ý nghĩ nguy hiểm, thậm chí là tàn bạo của mình sẽ không được yêu thích, sẽ khiến người ta sợ hãi chứ không phải yêu thương.
"Em không muốn mang lại phiền phức cho người khác, sự thật cũng chứng minh là em chỉ ngẫu nhiên quên vài chuyện, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống. Chỉ là bây giờ em không muốn quên nữa." Cảnh Tầm ngẩng lên nhìn Lâm Chức, ngoan ngoãn nói: "Mai em sẽ đi gặp bác sĩ, anh đi cùng em được không?"
Ngoại hình của Cảnh Tầm không phải kiểu mềm mại, đường nét sắc gọn và đôi mắt màu xanh xám như sói khiến gã chỉ cần không có biểu cảm đã đầy tính công kích.
Nhưng hết lần này tới lần khác, một người có khuôn mặt như vậy lại dùng ánh mắt hoàn toàn ỷ lại và tin tưởng nhìn y, giấu đi tất cả gai nhọn, thật khiến người ta thích tới mức không thể cưỡng lại.
Tất nhiên Lâm Chức vốn không định cưỡng lại.
Y vỗ về mặt người tình, đáp: "Đi chứ, anh sẽ đi cùng em."
Cảnh Tầm không biết đây có phải là nói dối không, nhưng dù có thế nào thì gã cũng sẽ tin Lâm Chức. Chỉ cần lời nói dối không bị đâm thủng, gã sẽ không hoài nghi độ chân thực.
Cảnh Tầm nhấn mạnh: "Anh hứa với em rồi đấy, không được đổi ý."
"Nếu anh đổi ý, em sẽ vĩnh viễn giữ anh lại trong tranh à?"
Lâm Chức hơi nhướng mày, dùng ngữ điệu thân mật cười hỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, bên trong trào lên mạch nước ngầm mà đôi bên đều hiểu.
Cảnh Tầm không gật cũng không lắc.
Gã kháng cự, không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó, đôi mắt không khỏi hiện lên chút van nài.