Cảnh Tầm biết dù có không nói ra những âm thanh trong đầu, Lâm Chức cũng đã phát hiện sự bất thường của gã, biết những khát vọng trói buộc và tàn ác điên cuồng ấy.
Khi vẽ Lâm Chức, trong đầu gã đã xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Có những suy đoán kinh tởm, có ham muốn cắn nát cổ họng y khi hôn, nhìn thanh niên vặn vẹo tứ chi và khuôn mặt cứng đờ ngưng kết ra máu.
Cảnh Tầm cố hết sức để kiềm chế, gã không muốn làm những chuyện này với Lâm Chức, không muốn tổn thương y, cho nên lời Lâm Chức nói mới khiến gã đau khổ.
--- Nếu anh đổi ý, em sẽ vĩnh viễn giữ lại anh trong tranh à?
Nếu anh đổi ý, em sẽ giết anh à?
Tổn thương anh, trói buộc anh, để anh mãi mãi không thể phản kháng?
Ác ý được kiềm chế, được đè nén trong đầu lại bị người dùng ngữ điệu trêu trọc khơi ra. Chọc thủng nó, phóng đại nó, biến nó thành một lời đe dọa trống rỗng, một kiểu phô trương thanh thế, như thể một thứ trào phúng mà người khinh thường đáp lại.
Yết hầu Cảnh Tầm căng lên, gã muốn lắc đầu, muốn phủ nhận thậm chí điên cuồng cam đoan với Lâm Chức. Nhưng gã không làm được.
Cảnh Tầm không biết khi ngày đó thật sự tiến đến, liệu gã có còn lí trí không. Chỉ nghĩ thôi đã đủ để gã phát điên rồi, cho nên gã chỉ có thể van xin Lâm Chức đừng ép mình, đừng hỏi những lời như vậy.
"Đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương anh, những chuyện em nghĩ cũng sẽ không xảy ra."
Lâm Chức nhìn vành mắt ướt át của Cảnh Tầm, phải cắn đầu lưỡi để kiềm chế lại phản ứng run sinh lý của cơ thể.
Bộ dạng này đáng thương biết bao, khiến người yêu thương biết bao, thật sự thỏa mãn những cảm xúc ác liệt trong lòng y.
Y sẽ trấn an Cảnh Tầm, để gã không cần trốn tránh vấn đề này, để gã không cần phải giãy giụa.
"Bởi vì trước khi em mất kiểm soát làm ra những chuyện đó, anh chắc chắn sẽ giải quyết em trước. Anh không phải thứ vô dụng cùng đường yếu đuối, cho nên em không cần sợ sẽ làm tổn thương đến anh. Đừng mãi băn khoăn như vậy."
Lâm Chức dịu dàng vuốt ve mặt người tình, đôi môi nở rộ ý cười, đường cong xinh đẹp theo cánh môi khép mở khẽ rung rung.
Y ưng thuận một lời thề dị dạng. Dù là nói những lời này, hàng mày vẫn bình thản, tỏa ra sự đáng tin cậy của người yêu trưởng thành.
Nguy hiểm ẩn giấu bên dưới dịu dàng như là vòng xoáy dưới mặt nước, vô thức cuốn người vào trong, rồi đi đến kết cục tử vong không thể giãy giụa.
Khiến lòng người rét lạnh, cũng rung động si mê.
Có lẽ vì lâu quá không sử dụng, lại chạy mấy ngày liền nên hệ thống sưởi xuất hiện trục trặc, nhiệt độ trong phòng dần hạ xuống. Gió lùa vào qua khe cửa, mơn man khắp cơ thể. Cộng thêm tâm trạng lên xuống liên tục, khiến một kẻ trời sinh có nhiệt độ cao như Cảnh Tầm cũng hiếm hoi cảm nhận được ý lạnh.
Có điều chẳng mấy mà cái lạnh đã tan.
Gã nằm trong ngực Lâm Chức, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể mảnh dẻ kia, lắng nghe giọng y thong thả, nhẹ nhàng như mây gió, lại khẳng định chắc nịch. Bình thản và ổn định xuyên qua da thịt ấm áp, tinh tế truyền tới gã, để gã quyến luyến ỷ lại.
"Được, hi vọng là có thể trước khi em sáng tác ra tác phẩm mình hài lòng nhất."
Nếu quả thật có ngày gã mất kiểm soát, gã hi vọng sẽ là như vậy.
Hi vọng trước khi gã tổn thương Lâm Chức, Lâm Chức sẽ giết gã, dù là dùng bất kì phương thức gì.
Mạng sống kết thúc trong tay người mình yêu nhất - với họa sĩ điên khác hẳn người bình thường, luôn đắm chìm trong nghệ thuật của riêng mình như gã - là một việc cực kì lãng mạn.
Nếu gã có thể ngã gục vào tác phẩm mình hài lòng nhất, nó sẽ còn khiến gã mãn nguyện hơn cả kế hoạch ban đầu vạch ra.
Rốt cuộc Vi Cẩm vinh vẫn không hiểu đứa em của mình, cho nên cách dụ dỗ của hắn là sai.
Cảnh Tầm đúng là bị điên, quan điểm của gã mờ nhạt nhưng lại cố chấp hơn người bình thường, và gã chưa từng muốn để lại thứ gì lâu dài.
Càng tốt đẹp sẽ càng không dính dáng tới vĩnh hằng.
Giống như đóa hoa sẽ lụi tàn, như trăng sẽ hạ xuống, như tinh tú lấp lánh, càng chói sáng sẽ càng ngắn ngủi.
Nghệ thuật gia chỉ có thể truy tìm linh cảm, dốc hết sức để bắt lấy nó. Nhưng muse là không thể bị nhốt trói, giống chú bướm bị kéo cánh, sự rung động tạo nên cảm hứng đó rất có thể sẽ biến mất.
Đây chắc chắn là sự mạo hiểm sẽ khiến người ta ân hận. Cảnh Tầm biết thứ gì của Lâm Chức thu hút mình, thế nên gã không bao giờ có thể nhốt Lâm Chức trong lồng giam. Đây là trực giác, làm vậy sẽ chỉ khiến gã mất đi muse của mình.
Gã thà rằng yên giấc ngàn thu trong quá trình dây dưa theo đuổi, dù cho hết thảy chỉ là bọt nước lửng lơ.
Nếu Lâm Chức bằng lòng, gã hi vọng trước khi quan hệ của họ điên đảo, gã sẽ hân hoan tiến vào lồng của Lâm Chức. Nhưng gã không biết Lâm Chức có muốn hay không.
Thôi thì ít nhất... Ít nhất giờ gã đã bớt đi vài lo lắng. Lâm Chức biết những ý nghĩ xấu xa của gã lại không có vẻ phản cảm, còn an ủi làm gã yên tâm.
Cảnh Tầm vòng tay ôm eo Lâm Chức, càng thêm thả lỏng nằm trên người y, lắng nghe nhịp tim.
Lâm Chức thuận theo hỏi thăm: "Tác phẩm hài lòng nhất?"
Một chấp niệm rất hợp lý. Từ thái độ của Cảnh Tầm, Lâm Chức biết nếu mình không xuất hiện ở thế giới này, vậy lúc Cảnh Tầm vẽ ra tác phẩm hài lòng hẳn là khi gã rời khỏi cõi đời.
May mà y không xuất hiện ở giai đoạn đó, chứ một khi bức họa kia được vẽ ra, đồng nghĩa với Cảnh Tầm đã từ bỏ tự cứu. Nếu tới trình độ đó thì bệnh của gã đã vô cùng nghiêm trọng, không còn có thể dùng bất cứ tình cảm gì để khiến gã lưu luyến thế giới này.
"Ừm, em vẫn chưa vẽ ra tác phẩm mà mình thấy hoàn hảo nhất. Có người nói một bức tranh đẹp với một kiệt tác khác nhau ở năm bút, mà năm bút này thường là năm bút to gan nhất trong quá trình sáng tác. Nhưng em lại cảm thấy chỉ cần một bút khác nhau là đủ, nhưng em không biết là bút nào, bắt đầu từ đâu, kết thúc từ đâu."
Cảnh Tầm thành thật nói ra hoang mang và khó giải trong lòng, ôm Lâm Chức chặt hơn, dường như muốn hấp thụ sức mạnh từ y.
Gã từng lo lắng mình mãi mãi sẽ không biết một bút kia là như thế nào, lo rằng dù theo đuổi cả đời cũng không tìm được đáp án.
"Nhưng giờ em đã có chút cảm giác, đáp án nằm trên người anh, nhưng em còn chưa tìm được phương hướng."
Cảnh Tầm không hề biết lời này tạo thành nguy hại như thế nào cho bản thân, tiếp tục mở ra chủ đề.
Lâm Chức lại không vì thế mà tức giận, ý cười trong mắt y còn đậm hơn, hưởng thụ như đang được ca ngợi.
"Sẽ tìm được thôi, anh cũng cảm giác được, đừng quá nóng vội."
Lâm Chức không phải đang trấn an, mà là trần thuật sự thật.
Cảnh Tầm không nhịn được nắm chặt tay y. Từ Lâm Chức luôn tỏa ra một loại khí chất khiến người ta cực kì yên tâm, dù biết y đang diễn kịch, biết y không hề vô hại, vẫn sẽ khiến người ta cố chấp mà tin tưởng.
"Có thể hôn một chút không?"
Người tình nhỏ tuổi là một cái máy trưng cầu ý kiến trước khi hôn, Lâm Chức rất khẳng khái mà nói: "Tất nhiên rồi, chỉ cần em muốn thì có thể hôn thỏa thích, không cần phải cố tình hỏi."
Nhiệt độ cơ thể xua đi cái lạnh của mùa thu, như bức tường ấm nóng cách trở gió lạnh, để lại những thân mật sẽ dìm chết người cùng với khao khát tham lam không hề giấu giếm.
Có điều Lâm Chức không đồng ý làm tới cuối, không phải y không có hứng, mà là cơ thể không cho phép. Bộ phận bị sử dụng quá độ không thể thừa nhận thêm bất cứ tàn phá nào nữa. Nhưng mà ở phương diện này thì con người luôn có bản lĩnh không thầy dạy cũng biết.
Lâm Chức khép chân lại, dính nhớp bắn ra trượt xuống đầu gối.
01 vui vẻ reo hò, tốt quá, lại được xem phim hoạt hình.
Đêm nay trời nổi gió, còn có mưa nhỏ, Lâm Chức lại ngủ rất ngon trong căn phòng không có sưởi.
Thanh niên đang ôm y to hơn y hẳn mấy cỡ, dễ dàng bao trọn.
Sáng hôm sau, Cảnh Tầm và Lâm Chức cùng xuống tầng hầm sửa lại hệ thống sưởi, lúc trở lên thì nghe được tiếng chuông cửa.
Người ngoài cửa trông thấy Cảnh Tầm đi ra còn thở phào, miệng nói: "Làm chị sợ muốn chết, cứ tưởng cậu xảy ra chuyện."
Cảnh Tầm không hiểu lắm nhìn Thường Vũ Hàm, Thường Vũ Hàm giải thích: "Gọi cho cậu mấy cuộc mà cậu nghe cuộc nào, gõ cửa cũng không thấy đáp lại. Chị biết có đôi khi cậu tập trung vẽ tranh không muốn bị làm phiền, nhưng nhắn tin qua hai ngày cậu vẫn không trả lời, không chỉ cô chú lo mà chị cũng sốt ruột chứ. Nếu hôm nay cậu không mở cửa thì chắc chị phá cửa rồi."
Thường Vũ Hàm vừa nói vừa vào nhà, nói tới chuyện Vi Cẩm Vinh thì bảo: "Chị nghe tin là anh cậu vào tù rồi, còn tại sao thì không biết, cô chú đang trên đường chạy về."
Cảnh Tầm chải vuốt rõ đầu đuôi từ lời Thường Vũ Hàm. Hóa ra là hai ngày trước cha mẹ trên đường khảo sát về đã có tín hiệu, thấy tin nhắn của gã lập tức trả lời. Nhưng mà khi đó gã bận sáng tạo kí ức mới với Lâm Chức nên không để ý.
Con trai lớn mất tích, con trai út không trả lời tin nhắn, mẹ Cảnh sốt ruột chết đi được, đợi có tín hiệu lần nữa lập tức gọi cho Thường Vũ Hàm, sau đó cùng chồng chạy về.
"Chị tạm thời chưa nói cho dì chuyện của anh cậu, dù sao nói qua điện thoại cũng khó, họ chắc sắp về đến đây rồi. Lúc chị lên xe là họ đang ở sân bay, bảo chị không cần đón, tới xem cậu thế nào."
Cảnh Tầm đáp: "Em không sao, em biết chuyện của anh ấy rồi."
Lúc này Thường Vũ Hàm mới thấy thanh niên mặc áo len cao cổ màu xanh sẫm ở đằng sau, chào hỏi y xong thì trên mặt hiện chút thương hại.
Ngàn dặm xa xôi về nước tìm người yêu, kết quả người yêu là phần tử phạm tội, bị cảnh sát bắt, có vẻ như còn đã ngoại tình, đúng là quá thảm.
"Chị uống nước nóng hay là hồng trà?"
Lâm Chức cười với Thường Vũ Hàm, hỏi ý chị xong đi rửa chén chiêu đãi khách.
"Nước nóng là được."
Thường Vũ Hàm nói xong khựng lại, kì quái nhìn hai người.
Cảm giác thân phận thay đổi rất vi diệu này, là ảo giác của chị à?
Nhưng Thường Vũ Hàm nhanh chóng chú ý tới chuyện khác, bước tới trước giá vẽ.
"Cậu đổi phong cách vẽ à? Cách sử dụng sắc thái thì vẫn giống trước. Đẹp lắm, có bán không?"
Là người đại diện, Thường Vũ Hàm luôn hỏi thẳng.
Chị khá là hưng phấn. Cảnh Tầm không chỉ thoát khỏi trạng thái bế tắc, còn vẽ ra tác phẩm mới. Dù phong cách khác với trước, nhưng thủ pháp xử lý và sắc điệu vẫn vậy. Đây đúng là một sự đột phá, một bước đảo ngược rất lớn, tranh này nhìn thôi đã cảm nhận được sự tốt đẹp.
Thanh niên đang cúi người trong họa không được mô tả kĩ ngũ quan, lại vẫn có nét đẹp và sự thu hút khó tả. Loại chấn động này rất trực tiếp, có lẽ bức này sẽ còn bán được giá hơn cả <Chim Gold>.
"Không bán."
"Thế có triển lãm không, cùng với mấy bức kia."
Thường Vũ Hàm cũng không thất vọng, chị biết Cảnh Tầm sẽ nói vậy.
"Không."
"Tại sao?"
Thường Vũ Hàm hoang mang, không bán rất bình thường, nhưng không triển lãm thì hơi lạ.
"Em thích để thưởng thức một mình."
Cảnh Tầm không muốn triển lãm, dù cho gã vẽ Lâm Chức chỉ là hái chút xíu mỹ lệ của y, thì gã cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Người thích Lâm Chức rất nhiều, nếu có thêm nhiều người hơn nữa vì tranh của gã mà mê say khao khát Lâm Chức, gã thà không để chúng xuất hiện trước công chúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Một bức tranh đẹp với một kiệt tác chỉ khác nhau năm bút, mà năm bút này thường là năm bút to gan nhất trong quá trình vẽ --- trích từ phim <Một Nửa Chân Thành> (tên tiếng Anh là The Half Of It)