Giọng điệu nhẹ nhàng làm dịu bầu không khí có phần nặng nề, Lâm Chức tựa vào tường nhìn Tạ Thanh với vẻ hứng thú.
Tạ Thanh có đôi mắt phượng rất đẹp, khi cười tạo cho người khác cảm giác phóng khoáng lạc quan.
Sự hướng ngoại của hắn khác với kiểu vui tươi lạc quan thật sự. Dù là người hoạt bát đến đâu, khi gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ không tránh được có chút buồn phiền.
Tạ Thanh không phải đang gắng gượng lạc quan, điều hòa không khí. Hắn thật sự không mấy quan tâm.
Không phải nỗi buồn của mọi người đều được bộc lộ ra ngoài, bất kể ai nhìn Tạ Thanh cũng sẽ không cảm thấy hắn có một quá khứ có thể gọi là bi thảm.
Càng như vậy, càng khiến người khó nắm bắt.
Lâm Chức biết trong lòng mỗi mảnh vỡ nhân cách đều có ý muốn tự tử. Nhưng trước khi họ thực sự đi đến bước tự kết liễu bản thân, sẽ luôn có một việc là cái cớ cho họ sống tiếp.
Lâm Chức chưa rõ việc đó là gì, nên càng muốn tìm hiểu.
Quỷ tân nương trong bóng tối bị hắn chọc cười, đồng đội xung quanh lại không cười nổi. Ngay cả người vô tư nhất là Béo cũng nhìn Tạ Thanh với ánh mắt khó hiểu.
Tới nước này rồi, Tạ Thanh rõ ràng đã bị kết án tử, rất có thể sẽ hoàn toàn biến mất, tại sao hắn vẫn còn có thể đùa cợt?
Tiền Tam hỏi: "Cậu có át chủ bài đúng không?"
"Nếu nhất định phải nói là có, vậy át chủ bài của tôi chính là mọi người. Đừng lo, đã là trò chơi thì chắc chắn sẽ có cách để vượt qua. Không được thì coi như tôi đi thử cho mọi người."
Tạ Thanh có vẻ khá háo hức: "Vụ xung hỉ này cũng mới phết, tôi chưa được làm cái này bao giờ."
Béo thở dài: "Cậu đúng là không sợ chết."
"Con người ai cũng phải chết, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng."
Tạ Thanh làm bộ thở dài, nói ra một câu danh ngôn.
Hắn tung đồng xu trong tay lên không trung rồi bắt lấy.
"Đi thôi, tìm kiếm manh mối nào."
Hắn không xem mặt của đồng xu là gì, tiện tay bỏ vào túi áo hoodie.
Đây mới là việc quan trọng nhất, trước khi tản ra tìm kiếm manh mối, mọi người hẹn thời gian để tập hợp.
Sương mù xám trắng cuồn cuộn trên không trung, nhưng dưới ánh mặt trời lại mờ nhạt đến mức khó nhìn rõ.
Vào lúc hoàng hôn, một giờ trước buổi bái đường theo yêu cầu của Lâm phu nhân, người chơi gặp nhau tại tiểu viện không có người ở phía Đông.
"Có manh mối rất quan trọng!"
Đông Đông và Béo gần như đồng thanh, hai người nhìn nhau, Đông Đông sốt ruột nói trước.
"Tôi nghe được cuộc đối thoại giữa hai đứa con dòng chính nhà họ Lâm, cũng đã tìm nha hoàn kiểm chứng. Tôi biết kế hoạch của họ là gì, cũng biết ban đầu boss chết như thế nào."
Béo: "Manh mối tôi tìm được có vẻ là phần tiếp theo của đoạn này."
Đông Đông: "Theo lời công tử và tiểu thư Lâm phủ thì cũng không khó để đoán ra. Trong truyện gốc, tân nương bị ép giả gái đúng là đột nhiên đổ bệnh, nhưng đó thật ra là cách hắn phản kháng. Hắn giấu sổ sách và chứng từ quan trọng của nhà họ Lâm, nếu cha mẹ vẫn bắt hắn lấy chồng thì hắn sẽ hủy chúng, xúi giục thương nhân giàu có kia nuốt trọn việc kinh doanh của nhà họ Lâm."
"Thế nên người nhà này mới nghiến răng đổi ý, dùng cớ bệnh nặng để tránh việc hôn nhân. Nhưng đời nào họ chịu để người ta nắm thóp như thế, nên muốn tìm đại một người xung hỉ cho 'con gái thứ', định đầu độc cả hai người."
Béo phụ họa: "Đúng thế, tôi tìm thấy thuốc độc trong nhà bếp. Một bà già canh giữ tiểu viện của tân nương đã lén bỏ thuốc độc vào rượu mừng chuẩn bị cho tối nay."
Tiền Tam: "Tôi tìm được đạo cụ, có lẽ là thứ quan trọng. Tôi phát hiện nó ở trong một tượng Quan Âm nhỏ bị vỡ, tôi và Hồng Ngọc cùng giải mã."
"Đúng vậy, bên trong là cách đối phó với lệ quỷ do một đạo sĩ lang bạt để lại. Bọn tôi tìm được thanh kiếm gỗ đào này, chỉ cần bôi máu thuần dương lên rồi đâm vào tim lệ quỷ là có thể tiêu diệt nó."
Hồng Ngọc gật đầu, lấy ra một thanh kiếm gỗ đào khắc hoa văn lớn bằng bàn tay.
Đông Đông nắm chặt tay: "Tốt quá rồi, đạo cụ và cốt truyện đã đầy đủ, giờ chỉ cần đợi đến tối vào động phòng, chúng ta cùng giết lệ quỷ là sẽ hoàn thành phó bản!"
Béo: "Tạ Thanh, cậu tìm được manh mối gì không?"
Tạ Thanh lấy ra một tờ giấy, trên đó là một bài vè.
Đông Đông đọc từng chữ: "Phủ Lâm có công tử, không cam làm tiểu thư, cầm vật nghịch luân thường, không hay độc ẩn náu. Hận sinh oán, oán hồn sinh, tìm sinh hồn, đều thành ma quỷ."
"Đúng rồi! Vậy là đủ mảnh ghép rồi!"
Mọi người đều có chút phấn khích, tìm được hi vọng sống.
Tạ Thanh cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Hồng Ngọc: "Tạ Thanh, sao vậy?"
Tiền Tam nói: "Có thể là căng thẳng. Đằng nào thì tối nay cậu ta là người phải bái đường, đến lúc đó hi vọng cậu giữ chân được con quỷ kia."
"Mọi người không thấy mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ à, như thể những thứ này chuyên môn được chuẩn bị cho chúng ta tìm thấy vậy. Có một vài chi tiết không khớp lắm. Nếu cái chết của boss liên quan tới xung hỉ, vậy tại sao ban đầu còn cố tình nói về chuyện gả làm vợ lẽ cho thương nhân giàu có."
Tạ Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được.
"Nhưng những manh mối này vốn là để chúng ta tìm ra mà, vả lại chúng ta đều đang ở phó bản cho người mới, sẽ không quá phức tạp đâu. Mấy phó bản trước của tôi cũng có quy trình tương tự. Cái khó là phần gặp ma gặp quỷ và nguy cơ tử vong, chứ thực tế độ khó cốt truyện phó bản sẽ không quá cao. Chứ lúc nào cũng có thể bị quỷ giết chết thì kinh khủng quá rồi."
Tiền Tam lên tiếng, gã thấy Tạ Thanh nghĩ quá nhiều, mọi thứ đều rất hợp lí, không có gì bất thường.
Hồng Ngọc: "Đúng vậy, mà đạo cụ này phải giải mã mới có, tôi và Tiền Tam đã nghiên cứu rất lâu. Vụ thương nhân giàu có kia có khi là thủ thuật đánh lạc hướng thôi."
Béo gãi đầu: "Đúng là không có gì vô lý hết. Tối nay cậu làm lễ thành hôn với con quỷ kia mới là khâu quan trọng nhất ở ải này. Nếu chúng ta không thể giết nó thì cả lũ chết chắc."
"Thay vì lo mấy chuyện kia, mấy người có thể trước hết nghĩ xem máu Thuần Dương là cái quái gì được không. Tìm đâu ra bây giờ?"
Đông Đông cầm thanh kiếm gỗ từ tay Hồng Ngọc, vung vẩy vài cái.
Tiền Tam lúng túng trả lời: "Ý là máu của xử nam, nhưng tôi không phù hợp với yêu cầu."
Béo nghe vậy khẽ ho một tiếng, đầy cảm xúc kể lể: "Tôi đã từng có một mối tình đầu sâu đậm tên là Tiểu Mỹ. Trong một đêm mưa tầm tã, chúng tôi không kìm chế được cảm xúc. Thế nên tôi cũng không đáp ứng được yêu cầu."
Mọi người lặng lẽ dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía giống đực cuối cùng trong nhóm.
"Thật ra tôi..." Tạ Thanh làm vẻ suy tư, khi mọi người sắp thất vọng, hắn mới cong môi: "Rất phù hợp với yêu cầu."
"Đã bảo tôi là thanh niên thuần khiết mà, không lừa dối già trẻ."
Hắn càng thấy lạ, như thể có người cố tình đặt ra điều kiện mà chỉ hắn mới phù hợp vậy. Điều kiện này hà khắc đến mức rõ ràng không phải nhóm người chơi nào cũng đáp ứng được, nhưng lại rất hợp lý.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hồng Ngọc: "Vậy phiền cậu tới khi đó hiến một ít máu nhé, vất vả rồi."
Béo thở dài: "Thời đại thay đổi rồi. Hồi xưa làng tôi trừ tà còn cần phải dùng nước tiểu đồng tử của tôi mới được, giờ chỉ có thể trông cậy thế hệ sau nỗ lực thôi."
Đông Đông tặc lưỡi: "Đồng tử là bé trai, ông chú nhìn xem mình bao nhiêu rồi?"
Hồng Ngọc bật cười, mọi người tiếp tục bàn kế hoạch.
"Đến lúc đó, Tạ Thanh tìm cách kéo dài thời gian, đừng uống rượu giao bôi ngay, đợi bọn tôi lẻn vào phòng tân hôn rồi hẵng hành động. Mà cậu cũng đừng uống thật. Đợi hắn uống thuốc độc xong, chúng tôi sẽ xông vào."
"Vì không biết thời gian thuốc độc phát tác là bao lâu, nếu hắn biến thành lệ quỷ ngay, Hồng Ngọc sẽ ra tay để hắn đứng yên tại chỗ, tranh thủ thời gian cho Tạ Thanh bôi máu. Đông Đông tạo tường không khí, đảm bảo an toàn cho Tạ Thanh."
"Tôi sẽ thiết lập điểm an toàn ở chỗ này. Tôi chỉ có thể mang theo một người dịch chuyển, nếu lúc đó tình hình thay đổi, tôi sẽ đưa Tạ Thanh đi. Béo, Đông Đông và Hồng Ngọc là đội cơ động. Mấy người thủ chạy khống được, lúc đó tập hợp lại ráng chống đỡ chút, nhất định phải giết được hắn."
Đây là giải pháp tối ưu hiện tại, Tiền Tam nói xong, mọi người đều không có ý kiến.
Hồng Ngọc lầm bầm: "Hi vọng sẽ không phải dùng đến kế hoạch chạy trốn."
"Tôi sẽ cố gắng không phụ sự mong đợi của mọi người, tất cả chúng ta sẽ sống sót vượt qua phó bản."
Tạ Thanh nhận thanh kiếm gỗ từ tay Đông Đông, cầm lên thử vung vẩy.
Theo động tác của hắn, mấy ngọn nến đỏ ngoài sân lần lượt dập tắt, khiến các người chơi giật mình.
"Tôi mượn chút ánh sáng, đề phòng trường hợp bất trắc."
Mọi người mới nhớ ra năng lực của Tạ Thanh, thở phào.
Béo: "Thiên phú của cậu gây sát thương cho kẻ địch là -100, sát thương cho bạn bè là +200 đấy."
Tạ Thanh nghe được lời trêu chọc của ông ta thì cũng cười, đột nhiên nhìn về phía đầu tường.
Béo nhìn theo, không thấy gì, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Thanh lắc đầu, hắn cảm giác ban nãy có một người ở đó.
Lâm Chức nghe xong kế hoạch người chơi dùng để đối phó với mình, thong thả đi về phòng tân hôn.
Thật ra huyết khế không phức tạp đến vậy, y chỉ cần uống máu của Tạ Thanh là xong.
Nhưng y cần một màn xuống sân khấu hợp tình hợp lý, để các người chơi không nghi ngờ, để Tạ Thanh chủ động đến trước mặt y.
Những đạo cụ đó tất nhiên là do y biến ra, kiếm gỗ đào là vô dụng, chỉ là thủ đoạn dụ địch vào bẫy thôi.
Trong phòng tân hôn, đám quỷ nha hoàn máy móc bưng áo cưới. Khi Lâm Chức đến gần, ngũ quan của chúng mất kiểm soát vặn vẹo, có vẻ rất sợ làn sương trắng quanh người y.
Lâm Chức khôi phục trạng thái con người, y không thể dùng thân xác ma quỷ để bái đường. Chân không chạm đất, không có bóng, rất dễ bị các người chơi phát hiện vấn đề. Nếu họ phát hiện y thật ra đã thành quỷ thì rất có thể sẽ hoảng loạn đến mức phá hỏng kế hoạch vừa lập ra, Tạ Thanh cũng sẽ càng thêm đề phòng.
Y không thể dọa chú rể của mình được. Tuy là trong tình hình này dùng thân người xuất hiện thì cũng không có hiệu quả tốt hơn là bao.
Tứ chi cứng đờ thiếu linh hoạt, Lâm Chức rủ mắt, áo cưới trong tay nha hoàn lập tức chỉnh tề khoác lên người y.
Mái tóc đen dài trượt qua răng lược gỗ, búi tóc cài châm, khăn đỏ che mặt từ từ buông xuống, bao trùm gương mặt y.
Trước giờ Tuất, Lâm phu nhân đã sai người đưa quần áo cho Tạ Thanh, để hắn thay đồ.
Trời đã tối từ lâu, bên ngoài hỉ đường thắp nến đỏ, tiếng kèn vang lên.
Bà lão khóc gả cất giọng the thé hát, quan tài đỏ đặt giữa sảnh, chăn gấm đỏ thẫm thêu hình uyên ương nô đùa tỏa sáng dưới ánh nến.
Hỉ đường im ắng, Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngồi phía trên như người giấy, mặt mày xanh xao, môi tô đỏ chót.
Khách mời hầu như đều thế, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào tân lang ở chính giữa.
Tạ Thanh mặc quần áo của mình bên trong, bên ngoài thì khoác cái áo tân lang đỏ thẫm. Mái tóc ngắn của hắn có vẻ không ăn nhập với phong cách xung quanh, nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú phóng khoáng, hiện rõ khí thế của người trẻ tuổi.
Hắn cụp mắt, đếm nhịp tim của mình.
Bên ngoài mơ hồ vọng vào tiếng khóc gả thê lương, hòa cùng điệu nhạc vui của kèn trống, khiến người ta nổi da gà.
Béo và những người khác ngồi trong đám đông, không dám thở mạnh, tay đầy mồ hôi.
Khi thấy tân nương "bệnh nặng" được dìu ra, họ cố nén tiếng kêu trong cổ họng, răng lại lập cập va vào nhau.
Trước đó họ đã thảo luận, không biết người của Lâm phủ có cho gà trống thay tân nương làm lễ không. Đó là tình huống tốt nhất, tuy bái đường với gà trống có hơi buồn cười, nhưng vẫn tốt hơn là bái đường với quỷ.
Tân nương mặc áo cưới thêu vàng, đội khăn che mặt đỏ, cúi đầu dưới ánh nến mờ, không thấy được mặt mày.
Hai nha hoàn một trái một phải dìu y, đưa y đến bên kia của quan tài.
Đông Đông ở gần tân nương nhất, theo bản năng nín thở, không dám gây tiếng động.
Dáng vẻ này của tân nương không giống người bệnh nặng, mà giống như thi thể.
Đông Đông cố gắng trấn an bản thân, không thể nào, chắc chắn là đã bị chuốc thuốc khiến người không có sức, y sẽ không chết bây giờ.
Hỉ đường đỏ rực, ánh nến leo lắt, quan tài đặt chính giữa, tân nương dường như không còn sự sống phải có người dìu, khách mời im như chết. Hồng Ngọc bịt miệng, tránh mình kêu lên vì sợ hãi.
Ánh mắt của Tạ Thanh lướt qua tân nương, tay hắn cầm một dải lụa đỏ.
Đầu kia của dải lụa được đặt vào tay tân nương, bàn tay thò ra khỏi ống tay áo trắng nõn thon dài, chỉ là đầu ngón tay hơi xanh, giống xác chết để lâu.
Bông hoa ở giữa dải lụa đỏ rơi vào quan tài, giọng bà mối lạnh lẽo vang lên trong đêm.
"Hỉ quan áp hối, vĩnh kết lương duyên."
Tiếng kèn bên ngoài bỗng dồn dập vang lên, tiếng chiêng trống ầm ầm, tiếng khóc gả ai oán hòa trong đó, càng thêm chói tai.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
Tạ Thanh nhìn thiếu niên cầm dải lụa ở phía bên kia quan tài, y được người dìu cúi quỳ xuống rồi đỡ dậy. Khăn che mặt lay động, Tạ Thanh thấy một đôi môi đỏ tươi không cần tô son.
Đôi môi mềm mại đó hơi cong lên, như đang mỉm cười.
_______________________
Edit xong Phượng Hoàng rồi giờ qua chạy bộ nì ~~ Sẽ cố gắng đăng chương đều, trong tháng này dự định là 2 ngày/chương, qua tháng 4 mới đăng 1 chương mỗi ngày. Bộ này cũng ngâm lâu rồi, giờ chạy để xong trong năm nay vì dự là tháng 9 tui sẽ quay lại trường học đại học =))))))))