Ngay cả người vừa gia nhập trò chơi chạy trốn này cũng biết tầm quan trọng của "ánh sáng".
Dù là quỷ quái hay yêu ma thì đều là sinh vật khủng bố không thể diễn tả, tần suất xuất hiện và lực sát thương của chúng ở trong bóng tối luôn vượt xa ngoài sáng. Thế nên người chơi đều có tính hướng sáng, chỗ nào càng sáng thì cảm giác an toàn càng cao.
Tuy là đèn sáng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quỷ, nhưng lồng đèn bị Tạ Thanh làm tắt, trái tim mọi người run rẩy, đều hiểu ý hắn là gì.
Quỷ thích không khí gì nhất, tất nhiên là chỗ đen kịt rồi.
Nữ quỷ mặc y phục lộng lẫy, đầu cài đây châm ngọc dùng cả tay lẫn chân đánh về phía Tạ Thanh. Ánh nến yếu ớt đột nhiên lóe lên trước mặt khiến mụ vô thức dừng lại, khi chuẩn bị nhào lên lần nữa thì mụ phát hiện cơ thể không còn nghe theo khống chế của mình.
Ở góc kín, một cô gái với mái tóc xoăn dài màu đỏ đang giơ tay, kéo mụ ta về phía không trung.
Hai chuyện này gần như xảy ra cùng lúc, Tạ Thanh tranh thủ tránh thoát, ném một thứ về phía quỷ chủ mẫu.
Chủ mẫu cưỡng ép thoát khỏi lực kéo, nhìn sang người khống chế mình. Cô gái ở trong góc ngã ra sau, da đầu tê dại muốn trốn.
Đúng lúc này, quỷ chủ mẫu bỗng hét lên một tiếng, nỗi sợ trong tiếng kêu hết sức rõ ràng. Mụ nhanh chóng hóa thành cái bóng trốn về sau nhà.
Nguy bỗng thành an, tất cả người chơi nhẹ nhàng thở ra. Béo vẫn chưa hết sợ vỗ ngực, bò ra từ chỗ trốn.
Béo lập tức hỏi: "Cậu ném cái gì vào người mụ mà mụ như gặp quỷ chạy mất thế?"
Tất cả nhìn Tạ Thanh, đây là cách đuổi quỷ, có khi sẽ giúp đề cao tỉ lệ sống sót.
"Túi thơm do tân nương làm."
Nhịp tim Tạ Thanh dần khôi phục tần suất bình thường, nói cảm ơn với cô gái ban nãy đã giúp đỡ.
"Đừng khách sáo, tôi không nỡ để thanh niên thuần khiết chết mà, dù sao hồi còn sống tôi cũng không có cơ hội gặp."
Cô gái kia nhún vai giỡn lại.
Thiếu nữ đeo tai nghe vội vàng hỏi: "Nguyên lý là gì, trong túi thơm có phù chú gì à?"
Béo lập tức nói: "Tôi biết, bọn họ sợ cô ta, tôi mới nghe được manh mối."
Gã đàn ông mặc quần áo thể thao bị tiếng tranh luận làm đau cả đầu, không nhịn được lên tiếng: "Từ từ, chúng ta từ từ phân tích được không, để tất cả hiểu cho rõ, tránh cho lại xảy ra bi kịch."
Bọn họ không phải là người chơi mới vượt 2-3 phó bản chỉ có chút kinh nghiệm, ngay ngày đầu gặp mặt đã giới thiệu lẫn nhau, phân công hợp tác. Nhưng hồi chiều có người chết, 6 người trở thành 5. Cho nên đêm thứ hai, tức là đêm nay, cả đám mới quyết định tập trung ở sảnh chính chia sẻ manh mối thu thập được ban ngày.
Mọi người trở lại sảnh phòng cho khách. Vừa ngồi xuống, cô gái kia đã nói: "Bắt đầu từ manh mối quan trọng trước."
Không ai có vấn đề, tất cả nhìn sang Béo.
Béo đáp: "Tôi mới từ viện chính ra, lục được sổ sách, sau đó thấy Lâm lão gia và Lâm phu nhân vào phòng nên đi sang nghe lén. Lâm phu nhân hỏi Lâm lão gia là nâng giá có thuận lợi không, còn nói tưởng tân nương là thứ lỗ vốn, không ngờ còn đáng tiền hơn nữ nhân. Tức tân nương thật ra là nam! Tôi lục sổ sách tìm được nhà họ Lâm đợt trước nhận được một khoản doanh thu rất lớn, đó là tiền bán con gái, à lộn bán con trai."
Nam áo thể thao: "Chỉ vậy thôi à? Đây là manh mối quan trọng á?"
Béo kinh ngạc: "Biết giới tính của tân nương không đủ quan trọng à? Thế thì chúng ta biết động cơ rồi còn gì. Hắn là đàn ông, cha mẹ lại muốn bán hắn làm vợ lẽ cho một lão già, cho nên trong cơn nóng giận hắn giết tất cả mọi người. Thế nên mụ quỷ kia thấy túi thơm mới sợ như vậy."
Thiếu nữ tai nghe có vẻ mặt rất vi diệu: "Sao ông chắc chắn hắn là nam? Cũng có thể mà người lưỡng tính mà."
Tạ Thanh bị sặc nước bọt, những người khác có sốc có không hiểu.
Béo: "Loại giới tính đó tồn tại thật à? Cậu sinh viên thấy sao."
Tạ Thanh suy tư: "Cũng có thể, tới nay con người còn chưa hoàn toàn giải mã được bộ gen."
Nam áo thể thao phát điên: "Tôi chịu hết nổi rồi, sao mấy người hở tí là lệch chủ đề vậy, đứng đắn lên coi!"
Lâm Chức - nhân vật chính đang được bàn tán - ngồi cạnh Tạ Thanh, cũng day mày.
Các người chơi không hay biết boss mà họ đang thảo luận lại ngồi ngay cạnh, tiếp tục phân tích tổng hợp manh mối.
Béo lục được sổ sách và nghe lỏm đối thoại, Tạ Thanh tìm được chỗ ở của Trần di nương - mẹ đẻ của tân nương. Căn cứ vào dấu vết trong phòng thì khả năng cao Trần di nương đã chết, từ miệng nha hoàn hắn biết quan hệ của hai mẹ con rất tốt.
Thiếu nữ tai nghe thì phát hiện một người đàn bà điên bị nhốt ở hậu viện, nghe bà ta kể lại chuyện xưa chủ mẫu giết con trai của thiếp thất.
Cô gái tóc đỏ thì phát hiện tân nương đợi gả cũng không phải là tự nguyện ở trong phòng không ra, mà là bị người trông giữ, thậm chí còn bị bỏ đói để hắn không chạy trốn.
Nam áo thể thao: "Vậy thì rõ rồi, tân nương là trung tâm của phó bản, ngày xuất giá hắn đã làm gì đó khiến nhà này chết rất nhiều người. Chỉ khi tiêu diệt được hắn chúng ta mới có thể rời phó bản."
Cô gái tóc đỏ nhìn Tạ Thanh: "Cậu lấy túi thơm từ đâu vậy, lúc tôi tới tiểu viện kia bị trông giữ gắt gao, căn bản không thể vào."
Tạ Thanh đáp: "Trong bàn trang điểm của Trần di nương. Trong túi thơm có tờ giấy chúc sinh nhật, đây là quà mà tân nương thêu cho mẹ mình. Tôi nghĩ nếu là đồ của boss thì hẳn là sẽ hữu dụng nên mang theo."
Béo sửng sốt: "Lúc đó là ban ngày, manh mối còn chưa đủ mà cậu đã biết tân nương là boss rồi á? Còn liều lĩnh mang theo đồ của hắn? Hôm đầu tôi thấy biểu cảm của vị Lâm đại thiếu gia kia rất lạ, tôi còn tưởng thằng cha đó thích em gái cùng cha khác mẹ với mình nên giết tất cả mọi người, đoán thằng cha đó là boss."
Manh mối sẽ không tự đưa tới cửa, các người chơi phải chủ động tìm kiếm. Cho nên ban đầu không ai có thể khẳng định chắc chắn.
Tạ Thanh cong môi: "Trực giác."
Cô gái tóc đỏ nheo mắt: "Biết đó là đồ của lệ quỷ mà cậu còn dám mang theo, không sợ bị nó nhằm vào à?"
Nam áo thể thao gật đầu: "Phó bản trước của tôi cũng là cổ đại, có người cầm cây trâm của quỷ, kết quả bị quỷ nhập xác, dùng cây trâm đó tự sát."
Tín vật liên quan tới lệ quỷ đều rất nguy hiểm, trừ khi là thứ có thể giết quỷ, còn không thì chỉ cần là người chơi sống sót qua vài phó bản đều ý thức được nguy cơ. Vì thế họ mới bất ngờ trước hành vi của Tạ Thanh.
Giữa ngón tay Tạ Thanh kẹp một đồng xu, hắn tung lên không trung rồi đón lấy, tiếp tục ngắm nghía nó. Nghe vậy còn rất vui vẻ mà đáp: "Tốt xấu là 50/50, lúc ấy tôi ném đồng xu lên, mặt ngửa là mặt số, cho nên là điềm tốt."
Hắn xòe tay còn lại ra, một cái túi thơm hơi cũ xuất hiện.
Béo ngồi gần hắn nhất suýt bay ra khỏi ghế, khóe miệng co giật: "Cậu nhặt về khi nào thế hả!"
"Biết đâu vẫn dùng tiếp được. Tôi yếu mà, không tự bảo vệ được, cần bùa hộ thân."
Tạ Thanh khoan thai bỏ đồ vào túi, mỉm cười đối diện với tất cả.
Mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Có người cảm thấy đồ của quỷ hại lớn hơn lợi, cũng có người cảm thấy Tạ Thanh đúng là to gan, thứ như vậy cũng dám cầm.
Bởi vì vừa bị quỷ tấn công nên không ai dám tách ra về phòng ngủ, định ở tạm đây một đêm. Ngồi không cũng chán, Béo mở máy hát.
"Thiên phú của cậu là gì vậy Tạ Thanh, chẳng lẽ là tắt đèn à?"
Béo rất tò mò chuyện này, ông ta là kiểu nhanh mồm nhanh miệng nên chẳng băn khoăn gì, hỏi thẳng.
Sao trò chơi này lại cho cái thiên phú như vậy chứ, ông ta không hiểu.
Những người khác vểnh lỗ tai, thiếu nữ đã rất mệt cũng ráng mở mắt ra.
"Cũng từa tựa vậy. Tôi có thể trộm ánh sáng để bản thân dùng, nhưng dùng xong là hết."
Tạ Thanh sảng khoái trả lời. Nói xong hắn giơ tay lên, ngọn nến ngoài phòng lại có một cây dập tắt.
Hắn xòe tay ra, hào quang nhỏ yếu le lói trong lòng bàn tay hắn, một lúc sau cũng biến mất.
Thiếu nữ tai nghe: "Ờm... Trông khá là đặc biệt..."
Cô gái tóc dài: "Không có tác dụng mấy..."
Nam áo thể thao: "Não tôi trời sinh thiếu khả năng thưởng thức cái đẹp."
Béo chân thành đặt câu hỏi: "Trò chơi này không muốn cậu sống à? Ngọn nến đang cháy, nó có thể cháy rất lâu, nhưng cậu trộm tới là nó tắt, phải thắp lại. Đây đâu chỉ là khiến quỷ hưng phấn hơn, chúng nó lại chẳng vui chết đi được, có nguyên bữa buffet luôn. Mà cái này ở ban ngày căn bản là vô dụng."
"Nếu là đèn năng lượng mặt trời hay đèn điện thì cậu có lấy được không?"
Tạ Thanh cùng ông ta thảo luận: "Thế giới trước tôi thử rồi, bật công tắc hai lần mới lên lại đèn. Năng lượng mặt trời thì chưa gặp."
Mặt Béo tràn đầy cảm thông: "Chú em, chú cũng lạc quan thật đấy."
Tạ Thanh than thở: "Nhiều người nỗi buồn cứ phơi bày trên mặt vậy đấy, đây chính là cái khổ của thanh niên thuần khiết tụi em."
Mồm thì nói vậy, nhưng hắn chẳng có tí nào gọi là buồn, khiến Béo càng khó hiểu.
Lâm Chức ngồi cạnh Tạ Thanh, khuôn mặt hiện vẻ suy tư.
Thiên phú này nghe thì có vẻ là vô dụng, nhưng nếu Tạ Thanh có thể tích lũy đủ ánh sáng, ở thế giới nguy hiểm mà đa số quái vật đều sợ ánh sáng này, có khi lại rất hiệu quả.
"Mặc dù tôi không có giá trị vũ lực, nhưng may mà được cái buff tốc độ, nên dù béo thì tôi vẫn linh hoạt. Tạ Thanh đã nói rồi, cậu cũng nói đi, có khi chúng ta có thể phối hợp kĩ năng để đối phó với lệ quỷ."
Béo nhìn nam áo thể thao, hôm qua chỉ có gã và Tạ Thanh là không tiết lộ thiên phú. Tạ Thanh nói rồi, mọi người là quan hệ hợp tác, cũng nên hiểu thêm về nhau.
Nam áo thể thao cũng không che giấu: "Tôi có thể chọn một vị trí làm khu vực an toàn, sau đó dịch chuyển tới đó."
Thiếu nữ đeo tai nghe tên là Đông Đông, thiên phú là tạo tường không khí phòng ngự. Béo là Từ Duệ, thiên phú là tốc độ vượt xa người thường. Cô gái tóc dài kia tên là Hồng Ngọc, thiên phú là dẫn dắt. Nam áo thể thao là Tiền Tam, thiên phú là thỏ khôn có ba hang.
So ra thì khả năng nuốt ánh sáng của Tạ Thanh đúng là trừu tượng và vô dụng.
Nhưng hắn lại là người thả lỏng nhất trong cả năm, hoàn toàn không có vẻ căng thẳng khi đang ở trong nguy hiểm.
Đồng xu chạy qua chạy lại giữa ngón tay Tạ Thanh, hắn nhìn ra ngoài, cảm giác sương mù hình như lại hiện lên.
Lâm Chức chú ý tới ánh mắt hắn, cũng nhận ra sương mù quanh mình đang đậm hơn, con người có thể nhìn thấy.
Ngón tay y vòng lấy màn sương, đứng dậy rời đi.
Cơn gió lạnh lướt qua, Tạ Thanh dường như thấy được trong màn sương mỏng manh có một thiếu niên mặc áo đen, lại như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Lâm gia chủ viện, chủ mẫu mặc hoa y oán hận lại sợ hãi nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, co rúm vì hắn thức tỉnh sớm.
Quỷ hồn của Lâm lão gia chết lặng trong góc, ánh mắt trống rỗng.
"Ngày mai hủy bỏ hôn ước, nói là ta bệnh, cần xung hỉ."
Chủ mẫu sửng sốt, không hiểu sao lại có thay đổi này, chuyện này không có trong kí ức của mụ khi còn sống.
"Không cần quan tâm tới quy tắc, ta là quy tắc, làm theo lời ta nói."
Sương mù màu xám trắng quấn chặt lấy mụ, hóa thành những cái kim nhọn hoắt li ti, đâm vào cơ thể quỷ hồn.
Chủ mẫu rên lên những tiếng đau đớn, bản mặt cứng đờ liên tục gật xuống.
Lâm Chức quay đi, sương mù tuôn ra từ cơ thể y, lan tràn tới từng ngóc ngách của Lâm phủ.
Tất cả quỷ hồn tập thể mở mắt, ánh mắt trống rỗng, không ngừng lầm bầm.
"Xung hỉ."
"Xung hỉ."
"Xung hỉ."
Âm thanh lặp lại, chồng lên nhau rồi hội tụ, như ruồi muỗi vỗ cánh trong đêm.
Các người chơi tụ tập ở sảnh chính ngủ, Đông Đông bốc phải ca gác tới nửa đêm. Cô nàng đeo tai nghe lên, buồn bực ngáp một cái.
Lâm Chức mở mắt, mọi chuyện có vẻ thuận lợi vượt xa tưởng tượng của y.
Y còn tưởng mình sửa đổi cách chơi, thay đổi điều kiện như vậy thì sẽ bị quy tắc trò chơi ngăn cản, nhưng thực tế lại chẳng có gì, dường như ý chí của y là ý chí của phó bản.
Lâm Chức theo bản năng muốn tìm tòi gốc rễ, nhưng tin tức quá ít, y tạm thời gác sang bên.
Dựa theo cách chơi cũ thì ngày mai các người chơi hẳn là sẽ tìm ra manh mối liên quan tới cái chết của y, thông qua những manh mối đó tìm được biện pháp tiêu diệt y để kết thúc phó bản. Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.
Y cố tình tìm tới quỷ chủ mẫu là vì oán khí của mụ nặng hơn những quỷ hồn khác, vẫn còn chút lí trí, không hoàn toàn là con rối của y. Y cần dặn dò để tránh mụ làm hỏng chuyện.
Trời dần sáng.
Đông Đông tháo tai nghe, vươn vai một cái.
Hồng Ngọc quay sang hỏi: "Cái tai nghe này của em từ đâu tới đấy, mua bằng điểm tích lũy à?"
Đông Đông: "Nó vào đây cùng em, chắc là do dính máu của em."
Béo hỏi: "Thế nó còn phát nhạc được không?"
Đông Đông liếc ông ta: "Ông hỏi ngớ ngẩn thế, tôi dùng bluetooth âm phủ hay gì? Kể cả có là tai nghe của hãng táo. Tuy là có thể dùng điểm tích lũy đổi thời gian nghe nhạc, nhưng mà tôi không muốn xa xỉ như vậy. Cơ mà 1 vạn điểm tích lũy quá khó với, có khi tôi cũng chẳng sống được tới lúc đó."
Nói câu cuối, giọng cô trầm hơn hẳn.
Béo lại hớn hở nói: "Dù sao cũng là mạng thứ hai mà, cùng lắm thì đi đầu thai thôi, không lỗ."
Tiền Tam rầu rĩ nói: "Tôi cũng không hẳn là muốn hồi sinh, mục tiêu xa vời quá, nhưng mà tôi cũng không muốn tan biến."
"Công nhận, tôi cũng không muốn hồi sinh, nhưng cũng không muốn chết, thôi thì sống tạm vậy đi."
Hồng Ngọc hất mái tóc xoăn dài, trong tay có thêm một điếu thuốc. Chị hút một hơi, bộ dạng đắm chìm trong nicotine.
Thuốc lá chỉ hút được một lần duy nhất là 5 điểm tích lũy, Đông Đông không nhịn được tính nhẩm. Phó bản trước cô chạy trốn khỏi miệng quái thú mới tích lũy được 60 điểm, đủ để đổi 12 điếu thuốc. Quá xa xỉ, Đông Đông chọn nhắm mắt không nhìn.
Tạ Thanh đang nhàm chán tung tiền xu, Đông Đông bỗng hỏi: "Cái này anh dùng điểm tích lũy đổi đấy à?"
Tạ Thanh kinh ngạc: "Tất nhiên là không rồi, nó cũng dính máu của tôi."
Đồng Đồng làm vẻ "biết ngay mà". Một đồng tiền xu vĩnh cửu trong cửa hàng hệ thống đáng giá 100 điểm tích lũy, còn không có tác dụng gì, ai dở hơi mà mua.
"Để xem hôm nay như thế nào, mặt chữ là không tốt, mặt hoa là tốt."
Tạ Thanh lẩm bẩm, tung đồng tiền lên cao, vững vàng bắt lấy.
"Xem ra hôm nay là ngày may mắn."
Tạ Thanh nhìn đóa hoa trên đồng xu, vui vẻ nói.
Có tiếng động bên ngoài, các người chơi đề phòng đứng dậy, cả đám đã sẵn sàng để chạy trốn. Chỉ có mỗi Tạ Thanh là lười biếng đứng tại chỗ.
Nhóm đầy tớ mặt mày xanh trắng khênh một cái quan tài màu đỏ chót vào, bên trong không có gì.
Chúng còn mang vào chữ hỉ và lụa đỏ, chuẩn bị trang trí.
Quan tài to rộng được đặt xuống đất vang lên âm thanh trầm đục, bên trong có một cái chăn uyên ương, đỏ thắm tới gai mắt.
Béo không nhịn được xoa da gà trên cánh tay, hãi muốn chết. Cái không khí vui tươi đỏ như máu này nhiều khi còn đáng sợ hơn cả tang lễ.
Chủ mẫu đầu đầy trâm vòng bước vào, mụ vẽ lông mày tô son đỏ, lại chẳng khiến bản mặt hồng hào lên được bao nhiêu, trái lại càng khiến nó âm u chết chóc.
Phần thân của mụ có vẻ hơi rỗng, cảm tưởng như đống trang sức tóc kia ở giây sau sẽ khiến đầu mụ bẹp dí.
Nữ quỷ tối qua dùng cả tay lẫn chân đuổi giết họ giờ đã khôi phục dạng người. Các người chơi lại không che giấu vẻ kiêng dè, lúc mụ tới gần, Béo thậm chí còn lùi về sau.
Tạ Thanh: "Lâm phu nhân chuẩn bị gả con gái mà, đây là có ý gì?"
Phát âm của Lâm phu nhân không rõ lắm, nhưng đôi mắt nhìn Tạ Thanh chằm chằm.
Các người chơi nhìn nhau, bị biến cố đột nhiên xuất hiện này làm trở tay không kịp. Bọn họ tưởng là tối qua đã chải vuốt xong đầu đuôi cốt truyện, không ngờ lại có một cú ngoặt?
Đông Đông: "Tiểu thư mắc bệnh gì vậy, bọn tôi có thể đi thăm không?"
Lâm phu nhân lặp lại: "Cần xung hỉ."
Tiền Tam tê cả đầu hỏi: "Cần ai xung hỉ?"
"Ngươi."
Lâm phu nhân giơ tay chỉ Tạ Thanh.
Cả đám tức khắc thương hại nhìn Tạ Thanh, mặc niệm cho hắn.
Béo vô thức thốt lên: "Nhưng con gái bà là nam mà?"
Lâm phu nhân coi như không nghe thấy, ánh mắt oán độc, toét miệng cười: "Hỉ quan áp hối, vĩnh kết lương duyên*."
*Đây là câu chúc phúc trong hôn nhân truyền thống Trung Quốc, có ý nghĩa là "Quan tài vui (đám cưới) đè nén điều không may, vĩnh viễn kết thành duyên tốt."
Đầy tớ nâng quan tài, gã sai vặt cầm lụa, nha hoàn dán chữ hỉ đều tập thể nhìn về phía tân lang, khóe miệng khoa trương nhếch lên, con ngươi trống rỗng.
Bị những cặp mắt không có tiêu cự đó nhìn chằm chằm, thay vì nói là chúc phúc thì giống đe dọa hơn.
Tạ Thanh thành khẩn nói: "Ép mua ép bán như vậy có vẻ không ổn lắm đâu nhỉ?"
Lâm phu nhân phát ra tiếng xương răng rắc, vặn vẹo xoay đầu về phía Tạ Thanh, như thể giây sau sẽ nhào lên hắn giống tối hôm qua.
Tạ Thanh lập tức đổi giọng: "Lệnh cha mẹ, lời bà mai là lẽ bất di bất dịch. Nhạc mẫu khách sáo quá rồi, chi bằng để con bái luôn bây giờ đi."
"Giờ Tuất đêm nay bái thiên địa."
Lâm phu nhân lành lạnh vặn lại cổ, ra ngoài trang trí những nơi khác.
Mụ đi rồi, các người chơi cũng lập tức rời khỏi sảnh chính giăng đèn kết hoa, đứng ở một góc không người, nhìn cả phủ rộn ràng chuyện vui.
Tiền Tam: "Đáng lẽ cậu không nên mang túi thơm kia theo."
Đông Đông: "Vãi cả ngày may mắn."
Béo nghĩ lung tung: "Nhưng mà tên đó là đực mà, tại sao lại cần một thằng đực khác để xung hỉ?"
Hồng Ngọc nhìn Tạ Thanh đang suy tư, hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Đây là lần đầu tôi kết hôn mà, muốn giết tân nương thì phải chú ý những gì nhỉ."
Tạ Thanh có chút buồn phiền. Ngẩng lên thấy đồng đội đều là vẻ nghiêm trọng, hắn chuyển sang vui đùa làm sinh động bầu không khí.
"Gặp nhau là duyên, hôm nay là ngày vui của tôi, mọi người đừng có làm như khóc tang vậy chứ. Tôi biết mọi người không dư dả gì, không cần tiền mừng đâu. Là người thân tạm thời của tôi thì chắc sẽ được ngồi ở bàn chính ăn tiệc đấy."
Tạ Thanh bắt đầu ngâm nga bài "ai là tân nương của ta".
Chỗ tối tăm ánh nắng không chiếu tới, 01 cười hì hì, không nhịn được hát theo.
[Anh là tân nương của hắn ~ a hi hi ~ vẫn luôn bên cạnh hắn ~]
Tác giả có lời muốn nói:
Bài <Ai là tân lang của ta> nhưng phiên bản nam, mọi người đọc đoạn cuối có thể thử bật nhạc này nghe