Phong Hoà

Chương 1



Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.

 

Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.

 

Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.

 

Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Thật đáng thương thay!”

 

Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.

 

Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.

 

Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.

 

Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:

 

“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”

 

Nhưng ông ta không biết…

 

Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.

 

Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.

 

Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.

 

Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.

 

Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?

 

Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.

 

Chương 1:

 

Y phục bị người ta ném vào từ cửa sổ.

 

Ta nghe tiếng quản gia ngoài cửa cất giọng oán trách:

 

“Từ ngày nàng ta vào phủ, y phục vừa phát chưa tới hai ngày liền rách nát chẳng thể mặc được. Các ngươi có thôi đi được không?”

 

“Ta đâu có cắt xiêm y nàng.”

 

“Ta cũng không!”

 

“Chẳng lẽ là nàng ta tự cắt?! Ngày mai mà còn hư hỏng nữa, lão tử nhất định lôi cho ra kẻ đứng sau.”

 

“Thôi, thôi, giải tán đi, không có việc gì làm à?”

 

Tiếng cãi cọ xa dần.

 

Ta lặng lẽ khoác lên mình bộ y phục mới vừa bị ném tới, che đi từng vết tích đỏ thẫm mập mờ vương đầy thân thể.

 

Sau khi sửa soạn xong xuôi, ta bước ra ngoài.

 

Trước cửa đã đặt mấy thùng gỗ to đựng đầy y phục.

 

Một nha hoàn hung hăng ném cây chày giặt y phục vào thùng nước bên cạnh, nước b.ắ.n tung tóe, văng cả lên mặt ta, làm tóc tai ướt đẫm.

 

“Chỗ này đều là y phục ngươi phải giặt hôm nay.”

 

Nàng chỉ vào một trong những thùng gỗ, lạnh giọng nói:

 

“Cái này, không được dùng chày giặt. Phải giặt tay.”

 

“Đây là y phục mà tướng quân đặc biệt đặt may cho Bạch cô nương ở tiệm thêu La Các, vải vóc hoa văn đều là hạng nhất. Ngươi phải cẩn thận đấy.”

 

Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

 

Ta cúi đầu nhìn thùng gỗ trước mặt.

 

Những bộ xiêm y mà nha hoàn kia vừa ngạo mạn nhắc đến, chính là những thứ ta từng chẳng thèm để mắt tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm đó, bất kể tiệm thêu nào ra kiểu mới, hay tiệm vải nào có gấm tốt, lụa quý, đều tranh nhau đưa đến trước cửa phủ ta.

 

Bởi vì...

 

“Ngươi biết không, nàng ta từng là thiên kim tiểu thư phủ Thượng thư đấy! Chính là ái nữ của vị Hộ Bộ Thượng thư từng bị tịch thu gia sản năm ấy.”

 

“Khi đó nam đinh đều bị xử trảm, nữ quyến kẻ thì đày ra biên cương, kẻ thì sung vào Giáo Phường Ty làm kỹ nữ. Chỉ có nàng ta là may mắn được tướng quân chúng ta chuộc về.”

 

Mấy nha hoàn mới mua vào phủ còn chưa biết rõ thân phận ta, liền to nhỏ hỏi han khắp nơi.

 

Chúng nói chuyện lớn tiếng, chẳng thèm kiêng nể gì.

 

Dù sao thì hiện giờ, ta cũng chỉ là một hạ nhân thấp hèn nhất trong phủ tướng quân.

 

Ai ai cũng có thể giẫm lên đầu ta mà sống.

 

Hạ tướng quân - Hạ Tầm.

 

Nay chính là quý nhân rực rỡ trong kinh thành, ai ai cũng muốn nịnh bợ.

 

Hai năm trước, hắn từng liều mình nơi chiến địa, cứu được Thái tử điện hạ giữa lúc ngài ấy bị vây sát.

 

Từ đó hắn được Thái tử trọng dụng, một đường thăng tiến như rồng cưỡi mây.

 

Ba tháng trước, Đông Man lui binh xin hàng, Hạ Tướng quân mang quân công hiển hách khải hoàn hồi triều, Thái tử khi ấy còn đích thân nghênh tiếp tại cổng thành, vinh quang vô lượng.

 

Thế nên, ở trong kinh thành này, kẻ muốn kết giao cùng hắn, nhiều không đếm xuể.

 

Tự nhiên cũng đã có người đã điều tra rõ lai lịch của hắn từ lâu.

 

Thân thế của Hạ Tầm vốn chẳng cao quý gì, thậm chí có thể nói là… thấp hèn đến cực điểm.

 

Hắn từng là mã phu trong phủ Hộ Bộ Thượng thư.

 

Sau này chẳng rõ phạm phải tội gì, bị chủ nhân truy sát, chạy một mạch tới biên cảnh Tây Mạc rồi gia nhập quân ngũ.

 

Nghe kể lại, khi còn ở phủ Thượng thư, hắn thường xuyên bị người ta ức hiếp.

 

Nhất là Tần Phong Hòa — vị đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược kia.

 

Chính nàng sai người đánh gãy cánh tay hắn.

 

Cũng chính vì nàng, hắn từng bị đòn roi tơi tả, bị ném vào phòng củi phơi thây chờ chết…

 



 

Ngày đầu ta bị đưa vào Giáo Phường Ty, bị ép khoác lên mình lớp xiêm y lòe loẹt, ngồi trên đài cao gảy khúc tỳ bà, mặc cho người qua kẻ lại chỉ trỏ, cười cợt.

 

Khi cúi đầu chỉnh dây đàn, ta chợt bắt gặp ánh mắt của một người đang cưỡi ngựa đi ngang qua.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt bình thản, chẳng chút gợn sóng.

 

Sau bao năm xa cách, hắn đã đổi thay quá nhiều.

 

Dưới khóe mắt trái của hắn có một vết sẹo dài dữ tợn.

 

Dung mạo hắn vẫn anh tuấn, nhưng lại mang theo vài phần sát khí.

 

Hắn cưỡi ngựa cao lớn, phía trước còn ôm một vị cô nương.

 

Cô nương kia mày ngài mắt phượng, dung nhan xinh đẹp, nàng cũng ngẩng đầu nhìn ta.

 

Trong mắt nàng ta là sự khinh thường, là chán ghét, nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ thương xót mà thở dài một câu:

 

“Thật là đáng thương…”

 

“Thật sao?”

 

Hạ Tầm thấp giọng hỏi nàng, ánh mắt vẫn dừng trên người ta.

 

“Nếu nàng cảm thấy đáng thương thật, vậy ta chuộc nàng ta về có được không?”

 

“A…?”

 

Cô nương kia kinh hãi, rõ ràng có chút hoảng loạn.