Phong Hoà

Chương 2



 

Thế nhưng Hạ Tầm đã sớm tung người xuống ngựa, sải bước tiến thẳng vào Giáo Phường Ty.

 

Muốn đưa ta ra khỏi Giáo Phường Ty, nào phải chuyện dễ dàng.

 

Nghe nói Hạ Tầm đã dùng quân công để đổi lấy ta, lại còn đích thân tìm tới Thái tử điện hạ cầu xin.

 

Kẻ bên ngoài thì khen hắn si tình, người ta nói hắn chỉ vì một câu nói của Bạch cô nương, mà làm đến mức ấy.

 

Nhưng những người hiểu chuyện đều biết, đấy chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

 

Giáo Phường Ty có nhiều kỹ nữ khổ mệnh như vậy, cớ sao hắn chỉ chuộc một mình ta?

 

Bởi vì, ta từng là thiên kim của phủ Thượng thư.

 

Từng… giẫm đạp lên tự tôn của hắn, khiến hắn chịu hết mọi sỉ nhục.

 

Đối với hắn, ta là mối hận, là mối thù khắc cốt ghi tâm!

 

Vậy nên, hắn đưa ta về tướng phủ, chẳng qua là để báo thù.

 

Cũng bởi lý do ấy, đám hạ nhân trong phủ mới rắp tâm bắt nạt ta, chỉ để lấy lòng chủ tử là hắn.

 

Chúng làm ướt chăn đệm của ta, trộn bùn vào thức ăn, bắt ta làm hết thảy những công việc dơ bẩn nhọc nhằn.

 

Chúng nghĩ rằng Hạ Tướng quân sẽ vui lòng thấy thế.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ban ngày, Hạ Tầm đến quân doanh ở ngoài kinh thành để luyện binh.

 

Đến khi hoàng hôn buông xuống hắn mới hồi phủ.

 

Sau khi dùng bữa, tắm rửa xong thì trời đã tối đen.

 

Ta vất vả làm xong mọi việc, khi trở về phòng, đưa tay sờ lên giường quả nhiên vẫn là một mảng ẩm ướt lạnh lẽo.

 

Nến trắng trong phòng cũng bị ngâm nước, dù châm bao nhiêu lần cũng không cháy nổi.

 

Ta lặng lẽ một lúc, rồi mở cửa sổ, mượn ánh trăng mờ nhạt dọn lại chăn đệm.

 

Vừa định đứng dậy, sau lưng liền dán lên một thân thể nóng hổi.

 

Ta giật mình, suýt nữa kêu thành tiếng.

 

Hạ Tầm chắc đã uống rượu, hơi thở hắn còn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt.

 

Hắn vươn tay ôm lấy ta từ phía sau, một tay đã bắt đầu tháo đai lưng của ta.

 

Thái tử từng khen thân thể hắn có thần lực, kéo nổi cả cung Tam Thạch.

 

Nên ở trước hắn, ta chẳng có chút sức lực nào để phản kháng.

 

Hắn xưa nay vốn không kiên nhẫn, đêm nay lại càng vội vã.

 

Cởi không xong liền muốn xé.

 

Nghĩ đến lời quản gia nói ban ngày, ta theo bản năng đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn.

 

Tay ta lạnh, tay hắn thì nóng đến bỏng rát.

 

Tim ta đập nhanh, thấp giọng cầu khẩn:

 

“Đừng xé… đây là y phục mới.”

 

Hắn khựng lại.

 

Hô hấp nặng nề thêm mấy phần.

 

Cằm hắn chậm rãi tựa lên bờ vai ta, khiến ta cảm thấy nặng nề và đau nhức.

 

“Không cho xé.”

 

Hắn kéo tay ta đặt lên đai lưng:

 

“Vậy nàng tự cởi đi.”

 

Ta không nhúc nhích.

 

Thân thể lại run lên nhè nhẹ.

 

Hắn bóp cằm ta, xoay mặt lại, nhíu mày nhìn ta, ngón tay thô ráp chẳng chút ôn nhu, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.

 

Hắn nói:

 

“Khóc cái gì?”

 

“Nàng bây giờ đã không còn là thiên kim đại tiểu thư nữa, vẫn giữ bộ dáng cao ngạo ấy để cho ai xem?”

 

Hắn đẩy ta ngã xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiết trời đầu thu đã lạnh, ta hít một hơi lạnh buốt.

 

Hạ Tầm cũng chạm đến mặt giường ẩm ướt kia.

 

Hắn khựng lại, rồi đứng thẳng dậy.

 

Ánh mắt lướt qua thân thể ta, khiến ta xấu hổ đến muốn độn thổ.

 

Hắn chầm chậm bước lại, sự lạnh lẽo trong mắt đã tan, ánh nhìn tối sẫm, như bốc lửa.

 

Ta vô thức lùi lại.

 

Hắn lại cúi người, vươn tay nắm lấy cổ chân ta.

 

Chỉ hơi dùng sức đã kéo ta đến mép giường, một tay siết lấy eo, bế bổng cả người ta lên.

 

Thân thể đột ngột rời mặt đất,ta theo bản năng đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn.

 

Hắn dùng tay kia trải chiếc áo vừa cởi ra lên giường.

 

Kề sát tai ta, thấp giọng nói:

 

“Ta không thích làm chuyện đó trên một chiếc giường lạnh và ẩm ướt như vậy.”

 

Ta nắm chặt tay, suốt hai canh giờ sau đó, ta chỉ cố nhịn, không phát ra lấy một tiếng động.

 

Thế nhưng có lúc, ta vẫn không thể nhẫn nhịn nổi, chỉ đành cắn chặt lấy môi mình.

 

Hạ Tầm bóp cằm ta, mạnh tay bức ta há miệng:

 

“Tần đại tiểu thư đang sợ cái gì? Sợ người khác nghe thấy sao?”

 

“Hửm? Không sao đâu, nơi đây là tướng phủ, chẳng còn là phủ Thượng thư ngày xưa nữa đâu.”

 

“Đại tiểu thư cứ việc kêu lên.”

 

“...Hạ Tầm…”

 

Ta cào mạnh lưng hắn, móng tay gần như cắm vào da thịt.

 

Thanh âm đã chẳng còn rõ ràng nữa:

 

“Ngươi là đồ khốn kiếp!”

 

Hắn bật cười trầm thấp, động tác lại càng thêm cuồng bạo.

 

Khóe môi vẫn buông lời tục tĩu:

 

“Ta là đồ khốn, chẳng phải đại tiểu thư sớm đã biết rồi sao?”

 

Ta chẳng còn sức để mắng hắn nữa.

 

Tấm màn màu xám tro trước mắt không ngừng lay động.

 

Lay đến tận cùng, mọi thứ hóa thành mơ hồ tăm tối.

 

Ý thức ta dần rời rạc.

 

Trong cơn mê man, ta mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang nhẹ nhàng lau qua trán ta, rồi đến thân thể ta.

 

Có người nhỏ giọng dỗ dành bên tai:

 

“Ngoan… há miệng ra nào.”

 

“Uống chút nước sẽ đỡ hơn.”

 

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, trời đã sáng rực.

 

Đầu choáng váng, tứ chi mềm nhũn, tay khẽ sờ trán quả nhiên là nóng hầm hập.

 

Chắc hẳn do đêm qua đã bị nhiễm lạnh.

 

Lạ là hôm nay chẳng có ai tới đập cửa, cũng không có người gọi ta ra làm việc.

 

Ta nhặt bộ y phục bị vứt trên đất, xem xét một hồi.

 

May thay, vẫn còn có thể mặc được.

 

Sau khi chỉnh trang y phục rồi bước ra, ta liền thấy vài nha hoàn đang đứng ngoài cửa trò chuyện.

 

Thấy ta bước ra, bọn họ đồng loạt ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể trông thấy quỷ.

 

Ta vừa định lên tiếng, họ đã đưa mắt nhìn nhau, vội vàng cúi đầu, rồi nhanh chân rời đi.

 

Như thể bọn họ đang cố tình tránh né ta.

 

Rất nhanh, ta đã hiểu lý do khiến họ có thái độ lạ lùng như thế.