Bạch Tình Sương trầm mặc một thoáng, rồi đột nhiên mỉm cười:
“Tần Phong Hòa, ngươi biết không? Ngày ngươi mất tích, Hạ Tầm vừa tỉnh dậy, liền suýt lật tung cả phủ tướng quân.”
Ta c.h.ế.t lặng.
“Chàng tìm ngươi đến phát điên,” nàng đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía ta, “ta chưa từng thấy chàng như vậy… chàng như mất cả hồn vía để tìm ngươi.”
Ngoài cửa sổ, cây lê bị gió lay động, lá xào xạc, vài cánh hoa theo gió nhẹ rơi vào phòng.
“Chính lúc đó, ta đã hiểu.” Nàng quay đầu lại, trong mắt ánh lên giọt lệ long lanh, “Ta vĩnh viễn không thể bước vào lòng chàng.”
“Bạch cô nương…”
“Đừng xin lỗi nữa.” Nàng ngắt lời, “Hạ Tầm từng cứu Bạch gia của ta thoát khỏi nguy khốn, Bạch gia lại cứu chàng một mạng, chúng ta vốn đã không còn nợ nhau.”
Nàng bước đến mép giường, lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong hòm thuốc, nhẹ nhàng đặt bên gối ta:
“Thuốc này giúp giảm đau, nếu đêm đến đau quá thì uống một viên.”
Ta nhìn góc nghiêng thanh tú trên gương mặt nàng, lòng chợt thông suốt, nữ tử mà ta từng xem là tình địch, thực ra cũng chỉ là một người đáng thương bị số mệnh đùa cợt mà thôi.
“Bạch cô nương định rời đi sao?”
“Ừm.” Nàng gật đầu, “Phụ thân gửi thư báo rằng tình hình Bạch gia đã ổn. Một người ngoài cuộc như ta, cũng nên trở về rồi.”
Nàng nhìn ta, trên gương mặt mang theo một nụ cười tự giễu.
“Tần Phong Hòa, ngươi dũng cảm hơn ta.”
“Bạch gia bây giờ đang cần ta.”
Nàng nhìn ra xa, ánh mắt khẽ rung động,
“Ta là người thừa kế duy nhất của Bạch gia, nên gánh lấy trọng trách này.”
Ta nhìn nàng, trong lòng thoáng chút ngưỡng mộ.
Ít nhất… nàng vẫn còn một nơi có thể trở về.
“Chúc Bạch cô nương vạn sự như ý.” Ta chân thành nói.
Bạch Tình Sương nhìn ta thật sâu, rồi gật đầu:
“Ngươi cũng vậy.”
Nàng xoay người đi ra cửa, đến lúc tay đặt lên then gỗ, bỗng dừng lại đôi chút:
“Lần này… đừng phụ lòng chàng ấy nữa.”
Cửa mở rồi lại đóng.
Bước chân nàng dần khuất bóng, ánh nắng ở cửa cũng dần nhạt đi.
…
Một tháng sau, tin tức Ung Vương vì trúng kịch độc mà c.h.ế.t đã lan truyền khắp kinh thành.
Sáng sớm hôm ấy, Hạ Tầm từ bên ngoài vội vã trở về, trên người còn vương hơi sương buổi sớm.
Hắn ngồi nơi mép giường, nắm lấy tay ta:
“Ung vương đã c.h.ế.t rồi.”
Lúc ấy ta đang uống thuốc, nghe vậy tay liền run lên, thuốc trong chén đổ cả ra chăn gấm.
“Phát hiện vào sáng nay.” Hắn đỡ lấy chén thuốc, “Thái y nói độc trong người hắn đột nhiên phát tác, không chống đỡ nổi.”
Ta đưa mắt nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy tảng đá đè nặng trong n.g.ự.c bấy lâu nay, rốt cuộc cũng buông xuống.
“Phong Hòa.”
Hắn khẽ gọi tên ta, “Chúng ta nên rời đi thôi.”
Ta ngoảnh đầu nhìn hắn:
“Đi đâu?”
Hắn vuốt ve mái tóc dài của ta, ôn tồn nói:
“Tây Mạc. Thái tử đã đồng ý để ta chuyển đến biên quan Tây Mạc trấn thủ. Nơi ấy trời cao đất rộng, sẽ không ai nhận ra chúng ta.”
Ta trầm mặc trong chốc lát:
“Chàng… nỡ rời bỏ phú quý nơi kinh thành sao?”
Hắn khẽ cười, vết sẹo trên mặt cũng theo nụ cười mà giãn ra:
“Những thứ ấy, ta vốn chưa từng để tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cúi đầu, tựa trán lên trán ta, thì thầm:
“Ta chỉ để tâm đến nàng.”
Ba ngày sau, Ung vương nhập quan an táng.
Cũng chính ngày hôm ấy, chúng ta rời khỏi kinh thành.
Xe ngựa rời khỏi cổng thành, ta vén rèm xe ngoái đầu nhìn lại.
Tòa thành từng gánh lấy bao nỗi hỷ nộ ái ố của ta, nay dần khuất trong ánh hoàng hôn.
“Đừng nhìn nữa.” Hắn vòng tay ôm lấy ta vào lòng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Phía trước… đường vẫn còn dài.”
Ta tựa vào vai hắn, nghe rõ tiếng tim hắn đập mạnh mẽ.
Phải rồi, con đường phía trước vẫn còn rất dài.
Bầu trời Tây Mạc sáng hơn rất nhiều so với kinh thành.
Chúng ta chọn dựng nhà bên một ốc đảo vắng vẻ, gần nguồn nước, cách xa bụi trần.
Mỗi ngày Hạ Tầm vào quân doanh thao luyện binh sĩ, còn ta thì trồng hoa cỏ trước sân nhà, đôi lúc còn dạy học cho bọn trẻ làng bên.
Những ngày tháng bình dị như nước chảy mây trôi, lại là thứ yên bình mà ta chưa từng hưởng qua.
Vết thương trên người hắn nhạt dần, còn vết thương trong lòng ta… cũng dần được xoa dịu.
Lại một mùa xuân nữa về, hoa dại ở Tây Mạc nở rộ khắp nơi.
Hắn vòng tay ôm lấy ta từ phía sau, đặt cằm lên vai ta, hỏi khẽ:
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Ta nhìn về nơi chân trời xa thẳm:
“Nghĩ về…lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Khi ấy hắn vẫn chỉ là một mã phu trầm mặc ít nói, còn ta là một tiểu thư kiêu căng ngạo mạn.
Ai mà ngờ được, vận mệnh lại buộc chặt chúng ta đến thế.
Ta nhướng mày hỏi hắn:
“Nếu năm đó ta không ra tay cứu chàng khỏi tay biểu tỷ ta, thì chàng tính sao?”
Hắn thoáng sửng sốt, bật cười khe khẽ:
“Ấy… đó chẳng phải lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Hắn xoay người nhìn ta, ánh mắt đầy ý vị:
“Thật ra… trước khi vào Tần phủ, ta từng là người thuần ngựa ở mã trường. Khi ấy, nàng thường đến cưỡi ngựa. Ta đã thấy nàng không ít lần.”
Lời hắn lấp lửng, khiến ta nhất thời chưa hiểu.
Một lúc sau mới ngỡ ngàng tỉnh ngộ, khẽ nhướng mày:
“Chẳng lẽ…chàng vì ta mà vào Tần phủ làm mã phu?”
Hắn chỉ cười, không đáp.
Nhưng đôi tai đỏ lựng kia đã thay hắn thừa nhận tất cả.
Thấy ta truy hỏi không buông, hắn nhún vai cười, nói:
“Nếu khi đó mà biết Tần tiểu thư có thú vui đánh gãy tay mã phu, thì ta e là… đã suy nghĩ lại rồi.”
Ta lập tức giơ tay đánh hắn một cái:
“Ta nào có!”
Hắn nắm lấy tay ta, thuận thế đè ta xuống giữa những vạt hoa:
“Bây giờ thì sao? Còn muốn đánh gãy tay ta nữa không?”
Ánh nắng xuyên qua tóc hắn chiếu xuống mặt ta, ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, nhẹ giọng hỏi:
“Có đau không?”
“Đã chẳng còn đau nữa.”
Hắn cúi đầu hôn ta, “Chỉ cần có nàng bên cạnh, mọi nỗi đau đều hóa nhẹ tựa lông hồng.”
Cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo cánh hoa rơi như mưa.
Nơi hoang sơ vắng lặng chốn Tây Mạc này, chúng ta cuối cùng cũng tìm được bến bờ thuộc về riêng mình.
Hết.