Thái tử ngước mắt nhìn hắn, ánh nhìn lộ ra vài phần sắc bén.
Hai ánh mắt chạm nhau — trong giây lát, Thái tử bất ngờ nhoẻn miệng cười.
“Hạ Tầm, ngươi thông minh hơn ta tưởng.”
“…Nàng đang ở đâu?”
Hắn cố kiềm chế, nhưng giọng vẫn run rẩy như không thể khống chế nổi.
Thái tử thở dài một hơi, đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài:
“Không còn ở kinh thành. Sau khi bị thương nặng, hiện vẫn hôn mê, đã được đưa ra ngoài để tịnh dưỡng.”
Hạ Tầm đột ngột đứng bật dậy, tiếng ghế kéo lê trên mặt đất đến chói tai.
Thái tử quay người lại, trong mắt ánh lên vẻ khó đoán:
“Nếu không phải nể tình ngươi là đại tướng cốt cán trong tay ta… Ta tuyệt sẽ không mạo hiểm cứu nàng.”
“Lúc ngươi trở về, cố tình chuộc nàng ra khỏi kỹ viện, đã khiến bao nhiêu kẻ bắt đầu ngờ vực. Nay nàng lại mưu sát Ung vương — một khi thân phận bị vạch trần, người đầu tiên bị kéo xuống sẽ là ngươi.”
Nắm tay Hạ Tầm siết lại đến kêu răng rắc: “Nàng… và điện hạ… liên minh từ khi nào?”
“Liên minh?”
Thái tử bật cười, như nghe thấy chuyện nực cười nhất thiên hạ.
“Chẳng đáng gọi là liên minh. Nàng tìm đến ta, chỉ nói muốn mượn tay ta báo thù. Ta nói với nàng: Ung vương là người đa nghi, cảnh giác nghiêm mật — nàng không thể thành công đâu.”
“Thế mà nàng ta vẫn đi.”
Thái tử nhàn nhạt nói, đáy mắt lướt qua một tia tán thưởng:
“Nàng bảo… trong tay mình có chứng cứ Ung vương vu hãm trung lương, còn có cả chân tướng vụ án tham ô của Hộ bộ Thượng thư.”
Hô hấp của Hạ Tầm khựng lại: “Vậy nên điện hạ đã lợi dụng nàng?”
“Chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.”
Thái tử thản nhiên đáp, “Kỳ thực nàng nào có chứng cứ gì, chỉ là muốn tay không bắt sói. Nhưng ta… bằng lòng thành toàn cho nàng.”
“Vốn theo kế hoạch, nàng nên c.h.ế.t trong Ung vương phủ rồi.”
Hạ Tầm nhắm mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội: “Nàng đang ở đâu?”
“Ba mươi dặm ở phía tây thành, biệt viện Thanh Tùng.”
Thái tử đưa ra một mảnh lệnh bài, “Nhớ kỹ, nếu bị phát hiện… ngay cả ta cũng không giữ được ngươi.”
Thái tử đứng ở bậc cao, cúi mắt nhìn xuống:
“Hạ Tầm, đời này của ngươi, chỉ có thể do ta điều khiển.”
Hạ Tầm lặng lẽ một lát, sau cùng đưa tay nhận lệnh bài, quỳ một gối xuống đất, cung kính hô:
“Tạ điện hạ.”
Thái tử cúi người đỡ hắn dậy, rồi đột nhiên hỏi:
“Đáng không? Chỉ vì một nữ nhân…”
Hạ Tầm cụp mắt nhìn lệnh bài trong tay, khẽ cong môi:
“Có gì là đáng hay không đáng. Ta chỉ cần… nàng còn sống.”
…
Ta không rõ bản thân đã mê man bao lâu.
Dường như mộng cảnh nối tiếp, lớp lớp chồng lên nhau, hư ảo mịt mùng, chân thật xen lẫn hư vô, khiến ta chẳng thể phân rõ.
Khi tỉnh dậy, trong lòng chỉ thấy như vừa đi qua một kiếp người.
Ta mờ mịt nhìn đỉnh giường, nhất thời không rõ đâu là mộng, đâu là thực.
“...Tỉnh rồi?”
Thanh âm quen thuộc truyền tới.
Toàn thân ta cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Hạ Tầm ngồi nơi mép giường, đôi mắt thâm quầng, dưới cằm lún phún râu, dáng vẻ phờ phạc như đã nhiều đêm chưa chợp mắt.
“Ngươi…”
Mới hé miệng, giọng đã khàn đặc không ra hơi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn đỡ ta dậy, bưng chén nước kề bên miệng ta: “Chớ nói nhiều, thương thế của nàng vẫn chưa lành.”
Ta nhìn hắn, bỗng nhịn không được, khẽ đưa tay chạm vào gò má hắn:
“Ta… đã c.h.ế.t rồi sao?”
Bằng không, sao có thể thấy hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nắm tay ta, áp lên mặt mình, giọng bình tĩnh:
“Chưa. Nàng còn sống. Ta cũng còn sống.”
Cảm giác ấm nóng chân thực dưới đầu ngón tay, đã nói cho ta biết đây không phải là mộng.
Ta lập tức rụt tay về, nghiêng đầu né tránh:
“Ngươi không nên tới… ta sẽ liên lụy tới ngươi…”
“Tần Phong Hoà!”
Hạ Tầm nghiến răng: “Nàng cho rằng, ta sẽ để nàng bỏ rơi ta thêm lần nữa sao?”
Ta trầm mặc giây lát, khẽ hỏi: “Ung vương… c.h.ế.t rồi ư?”
“Chưa.”
Hắn lắc đầu: “Độc phát khó giải, Thái y nói hắn không qua nổi mùa đông năm nay.”
Ta cụp mi mắt, trong lòng tuy có tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy… vậy cũng tốt.
“Để hắn… nếm thử mùi vị chờ c.h.ế.t đi.”
Hạ Tầm lặng lẽ nhìn ta, chợt cất lời:
“Vì sao… không nói cho ta biết?”
“Nói chuyện gì?”
“Việc nàng định làm.” Giọng hắn khàn hẳn đi, “Ta có thể giúp cho nàng…”
“Rồi sao nữa?” Ta nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe. “Ngươi là đại tướng quân vừa lập chiến công hiển hách, vì ta – một nữ nhi của tội thần, mà định hủy cả tiền đồ à?”
“Hạ Tầm, ngươi đã vì ta mà hy sinh quá nhiều rồi!”
Hắn bỗng ôm chầm lấy ta.
Cái ôm thật chặt, khiến ta gần như không thể thở nổi.
Cơ thể sát lại nhau, ta cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập rộn ràng trong n.g.ự.c hắn.
“Nàng nghe cho kỹ.”
Thanh âm bên tai, từng chữ từng lời như khắc vào lòng.
“Từ nay về sau, mạng nàng là của ta.”
“Nếu nàng còn dám tự mình liều lĩnh…”
Giọng hắn trầm xuống, đầy tức giận:
“Ta sẽ khóa nàng lại, nhốt trong phòng, nửa bước cũng không cho ra ngoài.”
Ta dụi mặt vào vai hắn, nước mắt thấm ướt áo.
Định nói thêm gì đó, cửa phòng lại bất ngờ bị đẩy ra.
Ánh dương tràn vào, chói tới mức ta phải nheo mắt lại.
Khi đã quen với ánh sáng, ngẩng đầu lên..
Chỉ thấy Bạch Tình Sương bước vào, nét mặt lạnh như băng.
Nàng ta nặng nề đặt hòm thuốc lên bàn, hung hăng liếc ta một cái:
“Người không phận sự mời ra ngoài! Ta phải thay thuốc cho nàng!”
Thấy nàng, tim ta khẽ run.
Rồi lại nhớ tới câu nói cuối cùng trước lúc biệt ly.
Nỗi hổ thẹn dâng lên, ta cúi đầu, không dám đối mặt.
Sau khi Hạ Tầm rời khỏi phòng, trong gian tĩnh thất ấy, chỉ còn lại ta và nàng.
Bạch Tình Sương vẫn trầm mặc thay thuốc cho ta.
Thủ pháp của nàng thành thạo lại tỉ mỉ, động tác tuy nhanh, nhưng không hề qua loa.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã được thay xong.
Nàng đeo hòm thuốc sau lưng, xoay người định rời đi, ta vội cất tiếng gọi:
“Bạch cô nương.”
Bước chân nàng khựng lại.
Ta chân thành nói: “Xin lỗi.”
Nàng xoay người lại, ánh dương nơi cửa sổ hắt sau lưng nàng, vẽ nên một đường nét mảnh mai, tĩnh lặng mà sáng rõ.
Nàng lặng lẽ nhìn ta, trong mắt đã không còn vẻ đối địch như thuở ban đầu.
“Xin lỗi vì điều gì?” nàng hỏi.
“Vì những lời ta từng nói.” Ta gắng sức chống người ngồi dậy, “Ta…đã nuốt lời rồi.”