Mặt hắn đỏ bừng, trông chẳng khác gì bị ai đó nặng lời nhục mạ.
Thế nhưng ta vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng, do dự hỏi tiếp:
“Vậy… đêm qua, chàng đã cầu điều gì trước Phong nương tử?”
Ánh mắt Đàm Tống hơi d.a.o động, sau đó mở miệng đáp ngay:
“Ta cầu… thai nhi trong bụng A Phù là nam hài.”
“Cầu cho nhà họ Đàm ta con cháu đầy đàn, trăm năm hưng thịnh.”
Ta hơi ngẫm nghĩ, gượng cười mà nói:
“Tính theo ngày tháng, A Phù của chàng cũng sắp đến kỳ sinh nở rồi.”
“Nàng ấy nhất định sẽ sinh cho chàng một tiểu lang quân trắng trẻo mập mạp.”
Dứt lời, ta lấy cớ cơ thể mỏi mệt, sai thị nữ đưa Đàm Tống ra khỏi viện.
Dù sao A Phù cũng sắp sinh.
Đến lúc đó, lời Đàm Tống nói là thật hay giả, nhìn một cái là biết rõ.
Hắn vừa rời khỏi viện ta, liền lập tức đến chỗ mẫu thân hắn.
Vừa bước vào cửa, đã ngửa cổ uống một hơi hết cả ấm trà nguội:
“Mẫu thân, Kỷ Thư đã thổ huyết rồi! Phủ y nói… cùng lắm chỉ còn một tháng nữa thôi!”
Lão phu nhân Đàm gia đang lần chuỗi Phật châu bằng gỗ trầm quý giá, niệm khẽ một câu A Di Đà Phật đầy từ bi, nhưng lời thốt ra lại lạnh lẽo và tàn nhẫn:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chỉ trách Kỷ Thư vừa hay ghen lại vừa tham lam, muốn hòa ly, còn vọng tưởng mang theo Phong nương tử mà nhi tử ta thờ phụng.”
“Gặp phải kết cục hôm nay, có lẽ cũng là báo ứng vì lòng tham không đáy.”
“Xem ra… Phong nương tử cũng chẳng muốn theo Kỷ Thư rời khỏi Đàm gia đâu.”
“Dù bây giờ Đàm gia chúng ta đã là phú hộ một phương, nhưng vẫn chưa đủ — chúng ta cần phải tiến xa hơn nữa!”
Đàm Tống phấn chấn vô cùng, hớn hở nói:
“Về sau còn bao nhiêu cái ba năm nữa cơ mà!”
“Có Phong nương tử phù hộ, nhà họ Đàm ta nhất định sẽ hưng thịnh dài lâu!”
“Hôm ấy Kỷ Thư dám hỏi con cầu gì, may mà con đã chuẩn bị sẵn, nói là cầu được con trai.”
“Dù sao phủ y sớm đã bắt mạch cho A Phù rồi — trong bụng nàng ấy, chắc chắn là một nam hài!”
Quả nhiên, chừng bốn năm ngày sau, A Phù trở dạ.
Nàng ta hạ sinh một tiểu lang quân mập mạp trắng trẻo.
Cả phủ rộn ràng tiếng cười nói, vui mừng không kể xiết.
Còn ta… lại liên tục thổ huyết mấy lượt.
Không hiểu vì sao, dạo gần đây lòng ta cứ thấp thỏm chẳng yên.
Trong đầu cứ mãi nhớ về đoạn thời gian khi ta và Đàm Tống mới quen biết.
Thực ra câu chuyện này… cũng chỉ là một vở kịch cũ kỹ mà thôi.
Phụ thân Đàm Tống mất sớm, mẫu thân hắn thủ tiết, cực khổ nuôi hắn khôn lớn.
Bà ta chắt bóp từng đồng, làm lụng vất vả, chỉ mong nhi tử có thể đỗ đạt công danh, đổi lấy tương lai rạng rỡ.
Thế nhưng tiếc thay — Đàm Tống tư chất tầm thường, cố lắm cũng chỉ đỗ tú tài, đến một suất cử nhân cũng không giành nổi.
Còn ta, là cô nhi chuyển đến trấn này.
Phụ mẫu sớm khuất, chỉ để lại cho ta một khoản tiền phòng thân.
Ta dùng số tiền ấy mở một tiệm son phấn nho nhỏ trong trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buôn bán chẳng thể gọi là phát đạt, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.
Đàm Tống là khách tránh mưa ghé vào tiệm ta một lần, từ đó mà quen biết.
Về sau, hắn đối với ta dịu dàng ân cần, săn sóc hết mực.
Nam nhân này có vẻ ngoài tuấn tú, lại thêm tâm tư khéo léo.
Lời ngon tiếng ngọt, dáng vẻ thâm tình, không biết đã mê hoặc trái tim ta từ lúc nào.
Mẫu thân hắn cũng đối đãi với ta hết sức thân thiết.
Có hôm thì bảo hắn mang cho ta một rổ trứng gà bà tích cóp bấy lâu, có hôm lại dặn hắn đưa đến hai cân đường đỏ mà chính bà còn tiếc chẳng dám ăn.
Bà ta nói:
“Nữ tử phải biết thương lấy mình. Phụ mẫu con không còn, ta lại thấy mến con, nguyện coi con như con gái ruột mà thương yêu chăm sóc.”
Chỉ vài câu đơn giản như thế…đã khiến ta rơi nước mắt.
Chớp mắt mới qua được đôi ba tháng, vào một đêm trăng rằm sáng vằng vặc,
Đàm Tống đứng trước mặt ta, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi…
Đột nhiên hắn nói:
“Thư nương, ta đã đem lòng yêu nàng rồi.”
“Nàng gả cho ta, được không?”
“Nếu cưới được Thư nương, Đàm Tống ta quyết chẳng phụ lòng nàng!”
“Bằng không… thì để ta bị ngũ mã phanh thây, c.h.ế.t không toàn thây cũng cam tâm!”
Ta vội vàng lấy khăn tay che miệng hắn lại, khẽ quở:
“Ai cho phép chàng nói năng bậy bạ thế này?”
“Nếu chàng phụ ta, cũng chẳng cần đến ngũ mã phanh thây, chỉ cần để Phong nương tử ăn luôn quả tim đen trong n.g.ự.c chàng là đủ rồi!”
Đàm Tống đỏ bừng cả mặt, đôi môi mềm mại hé mở qua làn vải, thì thào:
“Phong nương tử là ai thế?”
Ta như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ bừng:
“Phong nương tử à… là thần nữ bảo hộ của quê ta đó.”
Đàm Tống cười, ôm ta vào lòng:
“Được được được, ta thề — nếu sau này phụ nàng, ta sẽ để Phong nương tử ấy đến ăn sạch quả tim đen của ta!”
Ngón tay ta khẽ vẽ vòng trên n.g.ự.c hắn:
“Là chàng tự nói đấy nhé!”
Về sau, một chiếc kiệu nhỏ, hai ngọn nến hỷ, thế là ta gả cho Đàm Tống.
Mẫu tử bọn họ cũng thuận theo mà dọn vào tiệm son phấn của ta ở.
Năm đầu tiên thành thân, vào đêm trừ tịch, ta đứng trước tượng Phong nương tử, thành kính dâng hương khấn vái.
Đàm Tống hiếu kỳ, hỏi ta đang làm gì.
Ta bĩu môi đáp:
“Đây là thần nữ bảo hộ quê ta, cũng là vị Phong nương tử mà nhà ta vẫn luôn thờ phụng.”
“Phụ thân lúc sinh thời từng nói — Phong nương tử ba năm hiển linh một lần, có cầu tất ứng, trăm lần đều linh nghiệm.”
Đàm Tống mỉm cười hỏi ta:
“Thế… có linh không?”
Ta lắc đầu: “Không biết nữa. Đêm trừ tịch năm nay mới là lần đầu tiên ta bước vào chu kỳ ba năm thờ phụng Phong nương tử. Trước đây đều là phụ thân ta dâng hương cầu khấn.”