Phong Nương Tử

Chương 3



Đàm Tống ngồi nhìn tượng Phong nương tử hồi lâu, rồi đôi mắt chợt đảo một cái, lập tức quỳ xuống bồ đoàn trước ta.

 

Hắn nói — muốn thử thay ta xem Phong nương tử có thật sự hiển linh không.

 

Hắn nhắm mắt, dâng hương, khấn cầu: mong được gia tài bạc vạn.

 

Kết quả là, ngay ngày hôm sau, có một thương nhân giàu có đi ngang qua tiệm.

 

Thấy chữ trên câu đối mà Đàm Tống viết treo trước cửa rất có phong thái danh gia, liền vung tay cho hẳn năm trăm lượng bạc chỉ để nhờ hắn chép lại một bài phú để cất giữ.

 

Ta và Đàm Tống nhìn nhau, sững sờ như hóa đá.

 

Không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía tượng Phong nương tử.

 

Quả nhiên — linh nghiệm thật rồi!

 

Về sau, tài vận của Đàm Tống quả thực cuồn cuộn kéo tới.

 

Chưa đến một năm, từ một kẻ tay trắng đã trở thành đại hộ phú thương có tiếng trong trấn.

 

Hắn liên tục quỳ lạy trước tượng Phong nương tử, cầu xin thần nữ lại hiển linh lần nữa.

 

Nhưng suốt ba năm, bái lạy vô số lần, cũng chẳng có hồi âm.

 

Mãi cho đến đêm trừ tịch ba năm sau, hắn lại khẩn cầu được đề danh bảng vàng, công danh hiển đạt.

 

Năm ấy, hắn đỗ cử nhân.

 

Năm kế tiếp, lại đỗ tiến sĩ.

 

Như có quỷ thần dẫn dắt, hắn được bổ nhiệm làm quan phụ mẫu ở một vùng đất phồn hoa.

 

Năm tiếp theo, lại được đặc cách thăng chức, tăng thêm một cấp.

 

Đường công danh của Đàm Tống phất lên như diều gặp gió.

 

Thế nhưng tình cảm giữa ta và hắn… lại bắt đầu rạn nứt.

 

Từ khi Đàm Tống có tiền, có quyền, hắn đã thay đổi.

 

Hắn quên mất lời thề năm xưa rằng sẽ đời đời không phụ ta, lại bắt đầu cùng đám đồng liêu quyền quý ra vào thanh lâu, đến chốn phong nguyệt mua vui.

 

Ta và hắn đã nhiều lần tranh cãi về chuyện này, nhưng hết thảy đều vô ích.

 

Ta chỉ có thể một mình ngồi bên song cửa, lặng lẽ rơi lệ, còn Đàm Tống thì mang theo mùi phấn son nồng đậm trên người, cau mày nhìn ta.

 

Ban đầu hắn nói:

 

“Ta chẳng qua chỉ uống mấy chén rượu, nghe vài khúc ca, cũng đâu có đưa ai về phủ, sao nàng lại phản ứng dữ dội như thế?”

 

“Xem trong thiên hạ, có ai làm trượng phu như ta mà hậu viện chỉ có một nữ nhân không?”

 

“Nàng đừng có ở trong phúc mà chẳng biết hưởng phúc!”

 

Về sau, hắn thậm chí chẳng buồn hỏi ý ta, tự tiện đưa một nữ tử tên A Phù về phủ — lúc ấy A Phù đã mang thai.

 

Hắn lại nói:

 

“Ta chỉ là nạp một tiểu thiếp, cũng đâu phải chuyện gì to tát?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Dù ta có nạp thiếp, trong khi nàng cũng chưa từng sinh cho ta một đứa con nào, ta vẫn tôn trọng nàng là chủ mẫu của Đàm phủ!”

 

“Ngần ấy thể diện, nàng còn chưa vừa lòng sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta cũng từng rơi lệ mà hỏi hắn, hỏi hắn có còn nhớ đến lời thề năm xưa.

 

Ta từng chỉ về phía thiên điện nơi thờ phụng Phong nương tử, nói rằng:

 

“Đàm Tống, năm ấy chàng cũng đã phát thệ trước Phong nương tử kia!”

 

“Nay chàng thất tín, phản bội lời thề như vậy, chẳng lẽ không sợ Phong nương tử ăn luôn quả tim đen trong n.g.ự.c chàng sao?”

 

Có lẽ là thật sự nghĩ đến thần uy của Phong nương tử, sắc mặt Đàm Tống chợt tái xanh.

 

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, cứ thế lăn dài xuống hai bên thái dương hắn.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu, Đàm Tống lại bật cười.

 

Nụ cười ấy, giống như đã nhìn thấu lời dối trá của ta từ lâu, hắn vừa cười vừa nói:

 

“Năm xưa ta phát thệ, cũng chẳng đúng vào ngày Phong nương tử hiển linh, thì có gì phải sợ?”

 

“Huống hồ, Thư nương à…nếu Phong nương tử linh nghiệm đến thế, sao đến giờ ta vẫn sống sờ sờ ra đấy? Chừng đó chẳng đủ để chứng minh lời thề năm ấy chẳng còn hiệu lực rồi sao?”

 

Hắn liếc ta bằng ánh mắt đầy khinh miệt:

 

“Thư nương, đừng dùng những lời hù dọa trẻ con ấy để gạt ta nữa.”

 

Dứt lời, hắn liền ôm lấy A Phù xoay người rời đi, chỉ để lại sau lưng là tiếng cười kiêu ngạo, đầy vẻ đắc ý của nàng ta.

 

Cứ như đang cười nhạo ta bất lực, vô dụng.

 

Nhìn theo bóng lưng hai kẻ đó, cuối cùng ta cũng chẳng muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

 

Hôm sau, ta tìm đến Đàm Tống, chủ động đề xuất hòa ly.

 

Ta lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo vốn có, giọng điệu lạnh như băng:

 

“Đàm Tống, chúng ta hòa ly đi.”

 

“Ta buông tay chàng, chàng cũng buông tha cho ta.”

 

“Hiện giờ chàng đã có tiền bạc đầy kho, công danh rực rỡ, ta chẳng cần gì cả — chỉ xin mang theo Phong nương tử.”

 

“Đó là vị thần nữ mà nhà ta thờ phụng bao đời, đương nhiên phải để ta mang đi.”

 

Ánh mắt Đàm Tống lập tức trở nên âm u tàn độc.

 

Hắn đập vỡ chén trà bên tay, bỏ lại một câu “Đừng hòng!” rồi phất tay bỏ đi.

 

Từ đó trở đi, ta nhiều lần nhắc lại chuyện hòa ly, nhưng Đàm Tống trước sau đều không chịu gật đầu.

 

Mãi đến một lần, ta vô tình cứu được phu nhân của thượng quan Đàm Tống, nàng ấy bằng lòng thay ta chủ trì công đạo, hắn lúc ấy mới buộc phải nhượng bộ, đồng ý hòa ly.

 

Thế nhưng, hắn lại đưa ra một điều kiện.

 

Hắn nói:

 

“Năm nay, đêm trừ tịch đúng vào thời khắc Phong nương tử hiển linh. Ta chỉ xin cầu thêm một điều cuối cùng.”

 

“Đợi qua đêm ấy, chúng ta sẽ hòa ly.”

 

“Dù sao thì Phong nương tử cũng là thứ nàng muốn mang đi, sau này nàng có thừa cơ hội để cầu xin người ban ân.”

 

“Chúng ta dù sao cũng đã từng là phu thê, cũng từng có những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc, một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế, Thư nương… nàng sẽ không nỡ từ chối chứ?”