Phong Nương Tử

Chương 4



Ta nhìn vào đôi mắt đỏ au của Đàm Tống, như thể nhìn thấy chàng thanh niên năm nào từng dẫm bước dưới ánh trăng mà đến.

 

Đêm ấy, ta từng vì hắn mà hết lòng hết dạ.

 

Ta nghĩ, dù sao cũng từng là phu thê, nên ta đành chấp thuận yêu cầu của hắn cho trọn nghĩa, trọn tình vậy.

 

Cứ thế, ta và Đàm Tống đạt thành thỏa thuận.

 

Nhưng… sao ta lại đột nhiên phát bệnh thế này?

 

Không hiểu vì sao, trong lòng ta cứ dấy lên một cảm giác — rằng bản thân… chẳng còn sống được bao lâu nữa.

 

Vào lúc ấy, ta bỗng rất muốn gặp Đàm Tống.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Thế là ta sai thị nữ đi mời hắn đến.

 

Chẳng bao lâu sau, thị nữ trở lại bẩm báo:

 

“Chủ quân đang vui đùa cùng tiểu lang quân, nói là không rảnh đến.”

 

Ta khẽ khép mắt lại.

 

Nếu Đàm Tống không chịu đến…vậy thì để ta tự đến gặp hắn vậy.

 

Khi thị nữ dìu ta đến trước cửa viện của A Phù, từng tràng cười vui vẻ liền truyền thẳng vào tai.

 

Ta nhấc chân bước vào, vừa rẽ qua một lớp cửa, đã thấy cảnh tượng bên trong — A Phù nửa nằm trên giường, gương mặt mỏi mệt nhưng ánh mắt lại đầy thỏa mãn.

 

Đàm Tống thì ôm lấy tiểu lang quân mới sinh, ngồi trước giường nàng ta.

 

Lão phu nhân ngồi trên ghế bên cạnh, nét mặt từ ái, ngắm nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng nhi tử.

 

Đàm Tống nhẹ nhàng đong đưa đứa bé trong tay, nói chuyện cũng hạ giọng dịu dàng:

 

“Con đó, mẫu thân con phải chịu đau đớn suốt một ngày một đêm mới sinh ra được con, sau này nhất định phải hiếu thuận với nàng ấy đấy.”

 

“Nếu dám làm nàng tức giận, xem phụ thân có đánh cho m.ô.n.g con nở hoa không!”

 

A Phù khẽ cau mày, trông chẳng khác nào một con mèo mẹ đang bảo vệ con nhỏ:

 

“Hài nhi vừa mới sinh ra, sao phu quân lại dọa nạt nó thế?”

 

Lão phu nhân chỉ vào A Phù, cười trêu chọc:

 

“Người ta thường nói nữ nhân sau khi mang thai thì tính tình ngây ngô đi đôi phần, xem ra quả không sai.”

 

“Hồi trước lanh lợi bao nhiêu, giờ đến một câu bông đùa cũng tưởng thật!”

 

Hai vệt đỏ hồng lập tức hiện lên đôi má hoa đào của A Phù.

 

Đàm Tống cười nhẹ, vội vàng đỡ lời:

 

“Mẫu thân à, A Phù là thương hài tử quá đó mà.”

 

Một nhà bốn người, ba thế hệ sum vầy, thật là cảnh tượng đầm ấm vui vầy.

 

Khung cảnh sao mà ấm áp, vui vẻ, viên mãn đến thế!

 

Mà ta đứng ở cửa đã hồi lâu, vậy mà chẳng một ai phát hiện.

 

Mãi đến khi n.g.ự.c ta nhói lên, không nhịn được mà ho khẽ hai tiếng, mấy người trong phòng mới đồng loạt quay đầu nhìn lại.

 

Lão phu nhân là người đầu tiên sa sầm nét mặt:

 

“Ngươi đang mang bệnh, không ở yên trong viện nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?”

 

“Chẳng lẽ là cố ý? Muốn truyền bệnh cho cháu đích tôn của ta hay sao?”

 

A Phù lập tức hoảng hốt, cố gắng chống thân thể yếu ớt lảo đảo bò xuống giường, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc dập đầu liên tục trước mặt ta:

 

“Chủ mẫu, mọi sai lầm đều là do A Phù!”

 

“A Phù không nên cướp đoạt sủng ái của chủ quân, lại càng không nên tùy tiện sinh ra trưởng tử!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chủ mẫu muốn trách phạt gì, A Phù xin cam lòng nhận hết. Chỉ xin người… tha cho hài tử một mạng!”

 

“Dù sao, nó cũng là cốt nhục của chủ quân mà…”

 

A Phù khóc đến suýt ngất, ánh mắt Đàm Tống nhìn ta cũng dần dần trở nên oán hận.

 

Ta rưng rưng nước mắt, nhìn từng người một trong phòng, chỉ cảm thấy tim ta bị xé toạc, như vừa hứng lấy một nỗi nhục nhã tột cùng.

 

“Các ngươi…”

 

“Trong lòng các ngươi, ta… thật sự là một nữ nhân độc ác đến thế sao?”

 

Ta xoay người, từ tay thị nữ nhận lấy chiếc khóa trường mệnh bằng xích kim, chạm khắc tinh xảo, nặng trĩu trong lòng bàn tay.

 

Khẽ giọng nói, mang theo vài phần ngập ngừng:

 

“Ta và phu quân vẫn chưa hòa ly, suy cho cùng…ta vẫn là đích mẫu của đứa trẻ này, sao có thể hại nó được chứ?”

 

“Ta chỉ là… muốn tự tay tặng cho nó một món lễ vật mừng ngày nó chào đời mà thôi.”

 

Trong mắt Đàm Tống thoáng lộ ra chút cảm động, ánh nhìn hướng về phía ta cũng dịu lại đôi phần.

 

A Phù thấy thế, đành phải gượng cười, lên tiếng hòa giải:

 

“Là ta quá lo lắng cho con mình, nghe lão phu nhân nói vậy nên nhất thời cũng hiểu lầm tấm lòng của chủ mẫu.”

 

Một lời, liền đem mọi tội lỗi đổ cả lên đầu của mẹ chồng.

 

Ta khẽ cười tự giễu, hướng về phía Đàm Tống mà nói:

 

“Ta cũng từng mơ mộng đến cảnh tượng con cháu đầy nhà, phu thê tương kính như tân.”

 

“Chỉ là… tạo hóa trêu ngươi mà thôi.”

 

Một câu, liền gợi lại trong lòng Đàm Tống đoạn ký ức xưa.

 

Trong ánh mắt hắn rốt cuộc cũng hiện lên đôi phần thương xót.

 

Ta mang vẻ mặt thê lương, xoay người rời đi.

 

Vừa đi, vừa ho khẽ, dáng vẻ hết sức đáng thương.

 

Cuối cùng, Đàm Tống cũng đuổi theo, đích thân dìu ta về tận viện của mình.

 

Có lẽ là vì lòng còn day dứt, hắn thậm chí còn tự tay bưng thuốc đến trước mặt ta, muốn đút cho ta uống.

 

Ta nghiêng đầu né tránh, thấp giọng lẩm bẩm:

 

“Thang thuốc đắng này ta đã uống suốt bao ngày, thế mà chẳng thấy có chút hiệu quả nào, uống nữa… còn có ích gì?”

 

“Ta cứ có cảm giác… căn bệnh này của ta, e rằng chẳng thể khỏi được nữa rồi.”

 

Tay Đàm Tống đang cầm bát thuốc chợt khựng lại.

 

Hắn nhẹ giọng quát:

 

“Đừng nói gở!”

 

Ta lập tức nở một nụ cười nhợt nhạt, làm ra vẻ cảm động, yếu đuối mà nói:

 

“Ta vẫn tưởng phu quân đã có ái thiếp, có cốt nhục, sớm đã chán ghét ta rồi.”

 

“Không ngờ… chàng còn nguyện chăm sóc ta thế này, cho dù có chết, ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”

 

Trong mắt Đàm Tống ánh lên vẻ khó đoán.

 

Hắn nói:

 

“Thư nương, nếu nàng sớm nghĩ thông suốt…thì cũng chẳng đến nỗi—”

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

 

“Chẳng đến nỗi… gì cơ?”